TẬN HIẾN - Trang 265

“Đây là một đứa trẻ bí mật”, tôi bảo cô. “Và cô đang được thụ hưởng

từ một tài khoản ngân hàng để trông coi đứa bé… một tài khoản ngân hàng
do Eric Dragomir chi trả”.

Sonya quay phắt về phía tôi, lúc này mắt cô không còn chút mơ mộng

vẩn vơ nào nữa. Vài giây sau cô cất tiếng, giọng lạnh lùng và khắc nghiệt,
không phải giọng Strigoi, nhưng rõ ràng là một giọng nói cảnh giác.
“Không. Cô không biết gì về chuyện đó”.

“Cô ta nói dối”, Robert xen ngang.
“Tôi không cần siêu năng lực cũng nhận ra”, Sydney giễu cợt.
Tôi tảng lờ cả hai. “Sonya, chúng ta đều biết là cô biết, và chuyện tìm

ra đứa bé… ờ, đứa trẻ, hay người này rất quan trọng”. Chúng tôi đã đoán
tuổi của nó nhưng không thể chắc chắn trăm phần trăm . “Vừa nãy cô bảo
cô cũng lo cho Lissa. Thông tin này sẽ giúp Lissa. Cô ấy cần biết. Cô ấy
cần biết là mình có một thành viên khác trong gia đình”.

Sonya hướng sự chú ý sang đàn ong, nhưng tôi biết cô không còn

ngắm nhìn chúng nữa. “Cô không biết gì cả”. Có chút run rẩy trong giọng
nói, và thâm tâm mách bảo tôi rằng tôi không nên thúc ép cô. Tôi không
biết liệu cô đang sợ hay đang sắp nổi giận.

“Thế tại sao cô lại có tên trong tài khoản?” Câu hỏi đến từ Victor.
“Tôi không biết gì hết”, cô nhắc lại. Giọng cô đủ sức tạo ra những dải

băng giá trên những cây trang trí. “Không gì cả”.

“Đừng nói dối nữa”, Victor ngắt lời. “Cô biết, và cô sẽ nói với chúng

tôi”.

“Này!” tôi thốt lên. “Trật tự đi. Ông không được chất vấn ở đây”.
“Nhưng cháu tiến hành không tốt lắm”.
“Im đi được không?” Tôi nhìn Sonya, thay thế cái lườm bằng một nụ

cười. “Làm ơn”, tôi năn nỉ. “Lissa đang gặp khó khăn. Điều này sẽ giúp bạn
ấy. Em tưởng lúc trước cô bảo muốn giúp Lissa”.

“Cô đã hứa…” Sonya nói. Giọng cô quá nhỏ, tôi gần như không nghe

thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.