TẬN HIẾN - Trang 273

điều chúng ta cần. Giữ họ chỉ thêm nguy hiểm. Đã đến lúc đem họ nộp cho
các giám hộ”. Hai anh em muốn tiếp tục đi với chúng tôi để tìm người nhà
Lissa. Chúng tôi để họ theo, nhưng không phải vì lòng rộng lượng. Chúng
tôi chỉ đơn giản chưa thể để họ thoát khỏi tầm mắt.

“Đồng ý”, Dimitri hơi cau mày nói. “Nhưng chẳng có cách hay nào để

thực hiện. Chưa có. Chúng ta không thể trói họ rồi ném lại bên đường, anh
không muốn để họ thoát được và vẫy xe đi nhờ. Chúng ta cũng không thể
giao nộp họ, vì những lí do rõ ràng”.

Tôi đặt một cái cặp trong xe và dựa vào phần hãm xung ô tô. “Sydney

có thể giao nộp họ”.

Dimitri gật đầu. “Đó là cách tốt nhất của chúng ta, nhưng anh không

muốn tách rời cô ấy cho đến khi chúng ta đến được… bất cứ nơi nào chúng
ta đang đến. Chúng ta cần sự giúp đỡ của cô ấy”.

Tôi thở dài. “Và vậy là chúng ta lôi họ theo”.
“Anh sợ là thế”, Dimitri đáp. Anh nhìn tôi lo lắng. “Em biết đấy, nếu

bị tóm, họ sẽ có một câu chuyện hay để kể cho các nhà chức trách về chúng
ta”.

“Phải”. Tôi cũng đang suy luận cùng hướng. “Nhưng những vấn đề

này cứ để sau. Trước tiên phải xử lí việc cấp thiết đã”.

Thật bất ngờ, Dimitri mỉm cười với tôi. Tôi những tưởng sẽ phải nhận

một lời nhận xét khôn ngoan và cẩn trọng. “Thôi được rồi, đó luôn là bi
kịch của chúng ta, phải không?” anh hỏi.

Tôi cười đáp lại, nhưng không được lâu, một khi chúng tôi lên đường.

Thật may mắn sao, Victor không nói nhiều như thường lệ, bởi ông ta đang
yếu đi vì thiếu máu. Sonya và Robert hẳn cũng thấy vậy. Chuyện này sẽ
thành vấn đề nếu chúng tôi không sớm tìm được người cung cấp, nhưng tôi
không biết phải tìm ở đâu. Tôi cảm giác Sydney chưa phát hiện ra, cũng tốt.
Tôi sẽ lo lắng nếu tôi là một con người giữa một nhóm ma cà rồng đói khát.
Có lẽ cô sẽ an toàn hơn vì bị cô lập về phía sau mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.