TẬN HIẾN - Trang 301

không phải người xa lạ gì. Đây là Jill. Jill. Bạn tôi. Người chúng tôi vẫn coi
là em gái, người chúng tôi vẫn thường chăm sóc. Tôi sẽ làm gì cô bé? Nhìn
John, tôi biết chuyện sẽ còn tồi tệ hơn. Jill có coi ông là cha hay không?
Gia đình này sắp bị lung lay đến tận gốc rễ, và tôi là người có lỗi.

“Không!” Emily kêu lên, đứng bật dậy. “Cút đi! Tất cả các người cút

đi! Tôi không muốn nhìn mặt các người!”

“Cô Mastrano… Cô không thể giả vờ được. Cô phải đối mặt với thực

tế”.

“Không!” Emily chỉ ra cửa. “Cút đi! Cút đi, nếu không… nếu không

tôi sẽ gọi cảnh sát! Hoặc giám hộ! Cô…” Bà nhận ra sự thật sau khi cú sốc
ban đầu về Sonya qua đi. Victor không phải tội phạm duy nhất mà Moroi
phải đề phòng. “Cô là tội phạm bỏ trốn! Đồ sát nhân!”

“Không đúng!” Jill lên tiếng. “Con nói rồi mà mẹ. Con đã nói đó chỉ

là nhầm lẫn...”

“Cút đi!” Emily nhắc lại.
“Việc đuổi chúng cháu đi sẽ không thể thay đổi được sự thật”, tôi cố

gắng giữ bình tĩnh.

“Có ai nói cho tôi biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra không?” Mặt

John đỏ bừng, vừa tức giận vừa đề phòng. “Nếu trong ba mươi giây tới
không có câu trả lời, tôi sẽ gọi cả giám hộ lẫn cảnh sát”.

Tôi nhìn Jill, cứng họng. Tôi không biết mình phải nói sao cho đúng.

Còn Sydney không gặp phải vấn đề đó.

“Ông ta không phải bố em”, Sydney thẳng thừng chỉ vào John.
Cả căn phòng như khựng lại. Jill lộ vẻ thất vọng như đã mong tin gì

thú vị hơn.

“Em biết rồi. John là bố dượng em. Ồ, nhưng em coi như bố đẻ”.
Emily sụp xuống ghế gục mặt vào tay. Bà dường như đang khóc,

nhưng tôi tin chắc bà sẽ nhảy dựng lên bất cứ lúc nào và sẵn sàng gọi nhà
chức trách. Chúng tôi phải giải quyết thật nhanh, dù có đau đớn đến đâu đi
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.