TẬN HIẾN - Trang 302

“Đúng thế. Ông ấy không phải cha đẻ của em”, tôi nhìn thẳng vào Jill.

Đôi mắt. Tại sao tôi chưa bao giờ để ý tới đôi mắt này? “Eric Dragomir
mới là cha đẻ của em”.

Emily cất giọng rầu rĩ. “Không”, bà năn nỉ. “Xin đừng làm vậy”.
Cơn giận của John chuyển thành sự bối rối chung trong căn phòng.

“Cái gì?”

“Điều đó… không”. Jill chậm chạp lắc đầu. “Không thể nào. Cha em

chỉ là… chỉ là một kẻ chạy trốn”.

Câu nói không cách sự thật là mấy. “Cha em là Eric Dragomir. Em là

một phần trong gia đình Dragomir. Là em gái Lissa. Em là…” Tôi chột dạ
nhận ra mình phải nhìn Jill theo cách hoàn toàn khác. “Em thuộc hoàng
tộc”.

Jill vẫn luôn đầy năng lượng và lạc quan, sống giữa đời bằng hi vọng

và vẻ đẹp ngây thơ. Nhưng giờ gương mặt cô bé u ám và nghiêm nghị,
khiến cô trông già hơn tuổi mười lăm của mình. “Không. Chị đừng đùa. Bố
em chỉ là kẻ hèn mạt. Em không… không. Rose, thôi đi”.

“Emily”, tôi giật mình nghe thấy giọng Sonya, ngạc nhiên khi thấy cô

lên tiếng. Tôi còn ngạc nhiên hơn khi nhìn vẻ mặt cô. Uy quyền. Nghiêm
khắc. Quyết tâm. Sonya trẻ hơn Emily phải đến… bao nhiêu nhỉ? Mười
tuổi, nếu tôi phải đoán. Nhưng cô nhìn chị họ của mình bằng ánh mắt khiến
Emily trông như đứa trẻ con ngỗ ngược. “Emily, đến lúc rồi. Chị phải cho
nó biết. Vì Chúa, chị phải cho John biết. Chị không thể chôn vùi chuyện
này mãi được”.

Emily nhìn lên, gặp ánh mắt Sonya. “Chị không thể. Em biết chuyện

gì sẽ xảy ra… Chị không thể làm vậy với nó”.

“Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng mọi chuyện sẽ còn tồi tệ

hơn nếu chị không giành quyền kiểm soát ngay bây giờ”.

Rất lâu sau, Emily mới quay đầu, thẫn thờ nhìn sàn nhà. Vẻ mặt buồn

rầu của bà khiến tim tôi tưởng như tan vỡ. Không chỉ có mình tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.