TẬN HIẾN - Trang 329

Chiếc lều nhỏ xíu và vững chãi, cho chúng tôi không gian để nằm và

ngồi, dù anh hơi phải khom người khi ngồi xuống. Sau khi vào trong, tôi
xem xét những thứ anh đã mua. Đa số đều là đồ cấp cứu. Còn có cả một
chiếc đèn pin anh treo lên như chiếc đèn tạm thời.

“Để anh xem chân em nào”, anh ra lệnh.
Tôi duỗi chân ra, và anh đẩy gấu váy lên đầu gối tôi, nhẹ nhàng chạm

tay lên làn da chân. Tôi rùng mình nhớ lại cảm xúc cũ. Dường như gần đây
chuyện xưa trở lại quá nhiều. Tôi nghĩ tới những lúc anh giúp tôi trị
thương. Chúng tôi ở trong phòng tập ở học viện Thánh Vladimir. Anh nhẹ
nhàng kiểm tra khả năng vận động của cổ chân và ấn nhẹ. Những ngón tay
anh không ngừng khiến tôi kinh ngạc. Anh đủ sức vặn cổ người ta, nhưng
cũng có thể băng bó vết thương và lướt nhẹ trên làn da trần.

“Anh nghĩ em không bị sao đâu”. Dimitri nhấc tay lên, tôi chợt nhận

ra những nơi anh vừa chạm tới thật ấm áp. “Chỉ bị giãn dây chằng”.

“Chuyện đó xảy ra khi phải thường xuyên nhảy xuống từ mái nhà”.

Câu đùa của tôi là cách hữu hiệu nhằm che đi sự bối rối. “Anh biết đấy,
chúng ta chưa từng tập luyện động tác ấy”.

Dimitri mỉm cười đặt túi lên cổ chân tôi. Cái lạnh lập tức khiến tôi dễ

chịu hơn. “Dễ hơn là mua một túi đầy nước đá”.

“Anh khéo xoay xở lắm, Belikov. Còn thứ gì nữa?”
Phần còn lại trong túi hóa ra là chăn gối và một chút đồ ăn. Tôi cười

tươi khi thấy anh mua cho mình khoai tây miếng vị kem chua và một thanh
sô cô la. Tôi rất vui vì anh vẫn nhớ những chi tiết vụn vặt đó về mình. Nụ
cười của tôi tắt ngấm khi một rắc rối xuất hiện.

“Anh không mua quần áo gì đúng không?”
“Quần áo?” Dimitri hỏi như thể vừa nghe tiếng nước ngoài.
Tôi chỉ chiếc váy tả tơi. “Em không thể mặc váy này lâu được. Giờ em

phải làm sao đây? Lấy chăn làm áo choàng à? Anh đúng là đồ con trai,
chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.