dân thường. Không khí vẫn đầy đe dọa, khiến Lissa phải tự nhủ rằng đóng
vai trò này là để cứu tôi. Vì tôi, cô sẵn sàng chịu đựng mọi thứ, thậm chí cả
những trò phô trương. Lần này, may sao, cô đã đi khá nhanh về phía bên
kia phòng, nơi người ta chuẩn bị sẵn ba chiếc ghế cho các ứng cử viên.
Rufus và Maria đã yên vị, thì thầm nói chuyện với thành viên trong gia
đình mình. Giám hộ đứng xung quanh họ. Lissa ngồi một mình, nhưng gật
đầu với giám hộ bên cạnh khi thấy Tasha tiến lại.
Tasha khom người bên cạnh Lissa, nói nhỏ và không quên để mắt tới
Rusfus khi ông ta nói chuyện với một người khác. “Tin xấu. À, còn tùy
theo cách nhìn nhận của cháu. Ethan nói đêm ấy Daniella có mặt ở phòng
ngủ của Tatiana. Hai người đã gặp riêng nhau. Anh ấy không ngờ nó không
được ghi chép lại. Có người đã viết thay cho giám hộ trong phiên trực,
nhưng anh ta đã thề là tận mắt thấy Daniella”.
Lissa nhíu mày. Trong lòng cô vẫn thầm mong - thậm chí là cầu
nguyện - rằng mình đã sai, rằng chắc chắn mẹ Adrian không đời nào làm
thế. Cô gật đầu thật nhanh tỏ ý đã hiểu.
“Cô rất tiếc. Cô biết cháu thích bà ấy”.
“Cháu nghĩ cháu lo cho Adrian hơn. Không biết anh ấy sẽ đối mặt với
chuyện này như thế nào”.
“Khó đấy”, Tasha thẳng thừng. Sau những gì đã trải qua với cha mẹ
Christian, cô hiểu hơn ai hết tình cảnh có người trong gia đình phản bội.
“Nhưng nó sẽ trụ được. Chỉ cần có chứng cứ, ta sẽ đưa được Dimitri và
Rose trở về”.
Lời Tasha nói khiến hi vọng dâng lên trong lòng Lissa, khiến cô mạnh
mẽ hơn. “Cháu nhớ Rose quá! Ước gì có cô ấy ở đây”.
Tasha mỉm cười thông cảm, vỗ nhẹ vai Lissa. “Nhanh thôi. Họ sẽ
nhanh về thôi. Giờ vượt qua chuyện này đã. Cháu sẽ thành công. Cháu sẽ
thay đổi được mọi thứ”.
Lissa không mấy tự tin, nhưng Tasha đã vội vã bỏ đi để gia nhập vào
nhóm “bạn bè cổ vũ” của cô và thay vào đó là… Daniella.