TẬN HIẾN - Trang 62

Tôi nhớ ra cô là người Utah và không biết gì hơn. Đã thôi tìm kiếm sự

chủ động trong vụ đào thoát này, tôi chuyển sang những câu hỏi hiển nhiên
khác.

“Sao cậu lại giúp bọn tớ?”
Tôi có cảm giác Sydney nhăn nhó trong bóng tối. “Cậu nghĩ vì sao?”
“Abe”.
Cô thở dài. “Tớ đang tự hỏi liệu New Orleans có đáng không”.
Gần đây tôi đã lờ mờ nhận ra Abe - với ảnh hưởng bí ẩn và sâu rộng -

đã đưa Sydney khỏi Nga. Tôi không biết ông làm thế nào. Điều duy nhất tôi
biết là hành động ấy khiến Sydney mắc một món nợ không có hồi kết với
ông, cho ông sử dụng nó để thực hiện mục đích của mình. Đôi khi, tôi tự
hỏi liệu có thỏa thuận nào xa hơn thay đổi phân công công việc, như ông đã
làm gì đó mà cả hai người đều chưa nói cho tôi hay. Dù sao tôi cũng muốn
trách cô vì đã không lường trước hậu quả của việc thỏa thuận với ác quỷ,
nhưng về sau tôi nghĩ lại. Với một đám giám hộ đang truy đuổi sau lưng,
chế nhạo người đang giúp mình không phải là một ý hay. Tôi hỏi một câu
khác.

“Được rồi. Thế tại sao chúng ta lại tới Tây Virginia?”
Sydney mở miệng định trả lời, nhưng Dimitri ngăn lại. “Chưa tới lúc”.
Tôi quay sang trừng mắt nhìn anh. “Em bực mình rồi đấy! Chúng ta đã

bỏ chạy được sáu giờ rồi mà em vẫn chưa biết hết các chi tiết. Em hiểu
chúng ta phải trốn khỏi các giám hộ, nhưng tại sao lại phải tới Tây
Virginia? Chẳng lẽ chúng ta cần một túp lều làm đại bản doanh hoạt động
à? Trên một vách núi sâu hun hút?”

Sydney thở dài theo kiểu đặc trưng của cô. “Không lẽ cậu biết hết về

Tây Virginia thật à?”

Tôi không thích cô và Dimitri vào hùa với nhau che giấu mọi chuyện

với tôi. Tất nhiên, với Sydney, sự dè dặt kín đáo của cô có nhiều nguyên
nhân. Có thể là do mệnh lệnh của Abe. Có thể vì cô không thích nói chuyện
với tôi. Vì hầu hết các nhà giả kim coi ma cà rồng lai và ma cà rồng là hậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.