TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 239

Nói nói Tống Tử Kiều xông ra ngoài, tôi thấy có chút lo lắng nên liền

nhanh chóng chạy theo.

Tống Tử Kiều chạy rất nhanh, tôi trả tiền cho bồi bàn xong, sau đó chạy

ra khỏi cửa thì không thấy hắn ta đâu nữa. Đến khi tìm được hắn thì tôi
thấy hắn đang ngồi xổm hút thuốc bên một cái thùng rác. Chắc là nghe thấy
tiếng bước chân nên hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi. Tôi đi đến bên
cạnh hắn, rất lâu sau hắn mới nói: “Thực xin lỗi.”

Tôi cười khổi nói: “Thật ra người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng.”

Nếu không phải tôi muốn tìm ra hung thủ đã hãm hại tôi, thì hắn sẽ

không phải nhớ lại cái ký ức đau thương ấy. Người khác chỉ muốn biết
chân tướng sự việc, nhưng một khi bí mật bị bại lộ thì ắt sẽ có người đau
khổ. Lúc trước tôi còn muốn hỏi rốt cuộc Cố Nam Phong đã dấu tôi chuyện
gì, nhưng hiện tại tôi có chút do dự, lỡ như Cố Nam Phong thẳng thắn nói
ra chân tướng về những vết sẹo trên người hắn, đồng thời điều này cũng
chính là vết sẹo trong lòng hắn thì phải làm sao bây giờ? Nếu vậy thì tôi thà
vĩnh viễn không biết bí mật của người khác còn hơn.

“Cô cho rằng vì sao tôi lại có lòng tốt đề xuất Lý Húc Dương với cô?”

Tống Tử Kiều đứng lên cười: “Tôi là vì chính bản thân tôi, vì lương tâm tôi
không cho phép tôi im lặng.” Hắn gạt mạnh tàn thuốc vào thùng. “Tôi có
một chuyện chưa nói cho cô biết, tôi nghĩ nên nói hết một lần cho xong.”

Tôi im lặng chờ hắn nói tiếp. Hắn dựa vào trên tường, từ từ nói: “Tôi

sống đến từng này tuổi rồi, nhưng rất ít khi tôi nói chuyện với người khác
phái, tôi không dám gần gũi, thân thiết với một cô gai nào, cô có biết là vì
sao không?”

Không đợi tôi trả lời, Tống Tử Kiều liền nói tiếp: “Bởi vì Trương Dương

sẽ trả thù. Nếu tôi nói chuyện nhiều hoặc là có hành động gần gũi với cô
gái nào thì Trương Dương sẽ tìm trăm phương ngàn kế để giết cô gái đó. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.