TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 27

tay mà làm tôi suýt chút nữa thì ngạt thở, bây giờ mặt mũi lại tràn đầy máu
nằm trên mặt đất. Máu cứ chảy từ đầu bà ấy ra không ngừng, máu có màu
hơi đen, trông giống như là trúng độc vậy, rất nhanh đã chảy ra đầy đất. Tôi
không biết đầu bà ấy bị thương từ lúc nào, không phải mới vừa rồi còn rất
tốt sao? Ngay cả vừa rồi trên tường cũng rất sạch sẽ nhưng hiện giờ lại có
vết máu loang lổ. Mẹ khiếp, không phải là tự bà ấy đập đầu mình vào tường
để vu hãm tôi đấy chứ? Không ngờ ngay cả chuyện này mà bà ấy cũng làm
được.

Mọi người trong thôn chạy đến hỗ trợ cầm máu cho bà Vương. Còn tay

bà Vương thì gắt gao chỉ vào tôi, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Đồng
Đồng, sao cháu lại làm như vậy…” Nói xong, bà Vương quay đầu đi,
không biết là hôn mê thật hay là giả vờ. Chỉ có tôi nhìn thấy khóe miệng bà
ấy lộ ra một nụ cười âm hiểm vô cùng.

Nghe xong, ánh mắt của mọi người lập tức dồn hết lên người tôi, ánh

mắt của tất cả bọn họ nhìn tôi đều mang theo vài phần nghi hoặc.

Tôi liên tục khoát tay nói: “Không phải tôi, không phải tôi. Là chính bà

ta...” Nói đên đây, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy khó có thể tin, tôi nên
nói cái gì bây giờ? Nói bà ta không phải bà Vương, vết thương đó là do
chính bà ta tự mình gây ra sao? Đừng nói là người khác, nếu như không
phải tận mắt trông thấy, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy lý do này thật khó
tin.

“Tạ Thu Đồng, cháu làm gì với bà Vương thế?”

Trưởng thôn cũng đã tới, đúng lúc trông thấy bà Vương chĩa tay vào

người tôi, trong mắt ánh lên vẻ già nua vô lực.

Không đợi tôi nói chuyện, một thôn dẫn bỗng nhiên run rẩy nói: “Không

tốt rồi, không tốt rồi, hình như bà Vương tắc thở rồi”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.