TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 25

họ đều đi ngủ cả, tôi mới dám lật người qua lật người lại vì không ngủ
được. Không nói đến rốt cuộc cỗ nam thi kia muốn dẫn tôi đi đâu, càng
không nói tới người cứu tôi rốt cuộc là ai, dù sao bọn họ cũng cách tôi rất
xa. Bây giờ cái tôi quan tâm chính là bà Vương và chú Bạch, tại sao giữa
đêm hôm khuya khoắt hai người họ lại xuất hiện ở sau núi? Hơn nữa còn có
bộ dạng lờ mờ, thần trí không rõ ràng. Không được, tôi muốn ôm cây đợi
thỏ. Nghĩ tới đây, tôi nhìn đồng hồ, đã là năm giờ, xem ra rất nhanh trời sẽ
sáng. Tôi rón ra rón rén mặc quần áo tử tế rồi lặng lẽ chạy ngoài, đi theo
con đường lần trước tôi đã đi.

Lần này tôi thông minh một chút, sớm trốn kỹ, ngồi xổm trong bụi cây

dưới chân núi. Không bao lâu sau, quả nhiên tôi thấy bà Vương với chú
Bạch cùng nhau đi xuống. Bà Vương nhìn thế nào cũng thấy không giống
như một bà lão 60 tuổi đi bộ suốt một đêm, trên mặt không lộ ra chút vẻ
mệt mỏi nào. Chú Bạch cũng như vậy, ánh mắt ngốc trệ, bộ dáng giống hệt
như một con rối, cứ thế ngơ ngác đi vào nhà mình. Nhà chú Bạch gần đây
nên đã về trước, còn bà Vương thì tự đi về nhà một mình.

Tôi âm thầm buồn bực, hai người họ đều thần chí không rõ, vậy mà còn

đi tới đi lui trên núi.

“Bà Vương, bà đi đâu về vậy?”

Tôi cố ý đứng trước mặt bà Vương, hỏi thăm bà. Tôi muốn xem phản

ứng của bà ấy như thế nào. Tôi cũng không sợ bà ấy sẽ làm gì tôi, dù sao
bây giờ trời cũng đã sáng, trong thôn đã có rất nhiều người thức dậy rồi,
nếu bà ấy dám làm gì tôi, tôi sẽ la to.

Thấy bà ấy đi lướt qua tôi, đối với lời nói của tôi mắt điếc tai ngơ, cứ thế

đi về phía nhà của mình. Nhưng tính tình tôi vốn bướng bỉnh, tôi không thể
cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.