TANG CA - Trang 24

Chàng thì thầm khe khẽ “Nàng có từng gọi tên ta không?”

Đương nhiên là có, khi Tiêu Thừa còn sống, mỗi lần chiến sự thất bại

hắn đều thích trút giận lên ta. Mỗi lần miệng vết thương trên người đau
khiến ta không chịu nổi, ta liền gọi tên chàng, nhớ tới Giang Nam mịt mù
mưa bụi và Trường Dạ hầu phủ, đau đớn bỗng dịu đi rất nhiều…

Chàng đẩy cửa vào phòng, giơ cao ngọn đèn lên soi khắp xung quanh,

bên trong dày đặc bụi bặm, ghế ngã, nến rơi, cốc sứ vỡ nát hiển hiện tình
cảnh hoảng loạn ngày ấy…

Ta còn nhớ rõ, ngày ấy mọi người trong cung ai cũng sợ hãi, ta sớm đã

thay giá y, ngồi ở trước gương, để cho tùy nữ thân cận đang run lẩy bẩy búi
tóc cho mình, y hệt bộ dáng ngày ta xuất giá…

Rồi sau đó binh lính ập vào, dùng loạn côn đánh chết thị nữ đã hầu hạ

ta cả đời, áp giải ta lên thành lâu.

Chàng ngồi trên chiếc giường phủ đầy bụi, tay mân mê tấm chăn lạnh

cứng như sắt, đầu ngón tay run rẩy, mơ màng nói “Mỗi lần thắng trận, ta
đều nhận được tin nàng bị giày vò. Tiêu Thừa quả thật làm được, mỗi lần
xuất chinh đánh trận, điều đầu tiên ta nghĩ tới không phải là thắng lợi, mà là
nàng sẽ bị hành hạ như thế nào.”

Lòng ta mềm nhũn run rẩy. Ta không đành lòng nhìn sắc mặt chàng

như thế này…

“Nhưng đâu còn đường nào lui nữa, chiến hỏa đã dấy lên, nếu tiếp tục

thì mới còn có một tia hy vọng, mà nếu như buông bỏ, thì một tia hy vọng
cũng không còn.” Thanh âm chàng vô cùng bức bối, chàng khàn giọng nói
như bi thống:

“Tang Ca, nàng lại bướng bỉnh không cho ta một cơ hội nào để cứu

nàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.