TANG CA - Trang 25

Ta cụp mắt đứng yên ở cửa, đáy lòng như nước lắng đọng, chợt khẽ

nhấp nhô gợn sóng, vừa chua chát lại vừa ấm áp, thật đáng ghét biết bao.

Chàng ngồi ở trên giường, từ từ ngủ thiếp đi. Ta bước đến, ngồi xổm

bên cạnh chàng, hết lần này đến lần khác nhìn kỹ diện mạo chàng. Chàng
già đi không ít, trên mái tóc đen đã điểm vài sợi bạc, khóe mắt cũng đã hằn
lên nếp nhăn, nhưng ta lại thấy chàng vẫn đẹp như ngày nào…

Ta lặng yên ngắm nhìn chàng, mãi mãi không bao giờ đủ…

Mãi đến tận khi ánh nắng ban mai bên ngoài xuyên thấu qua người ta,

chiếu rọi trên gương mặt chàng.

Chàng nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, ta bật cười khi nhìn thấy động tác

giận dỗi như trẻ con đấy của chàng, bỗng nhiên trong lúc đó, chàng mở mắt
ra, thần sắc mơ màng mờ mịt: “Tang Ca!”

“Vâng!”

Chàng lập tức bừng tỉnh, bình tĩnh nhìn chằm chằm ta, thần sắc trong

đôi ngươi đen bóng biến đổi sáng tối, khiến ta không thể nhìn ra suy nghĩ
của chàng: “Tang Ca!”

“Thiếp ở đây.”

Hô hấp chàng trở nên nhẹ tênh, như là sợ sẽ thổi bay ta vậy, sắc mặt

vô cùng dịu dàng “Đêm thất tịch năm nay ta đã thả hoa đăng cho nàng rồi
đấy.”

Ta gật đầu mỉm cười “Thiếp thấy rồi.”

“Tang Ca, dẫn ta đi đi.” Lời nói này khiến ta dở khóc dở cười, ngay cả

chính bản thân ta cũng không biết đi đâu về đâu, có thể nào dẫn chàng đi
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.