TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 168

Sau khi bọn họ đi mất, Trần Từ Huyên rất hưng phấn, “Trời ơi, gương mặt

còn đẹp trai hơn cả giáo thảo.”

Từ Phẩm Vũ tỉnh táo lại, một lúc lâu sau mới nói, “À, cũng được.”

Thấy Trần Tử Huyên chạy xuống tầng, cô cũng vội vã đi theo.

Người kia tên là Thẩm Hữu Bạch.

Không hiểu sao anh lại khiến Từ Phẩm Vũ nghĩ tới hoa thiên điểu. Nghe nói

bông hoa đó vốn dĩ là một con chim, nhưng nó đã phạm phải tội lỗi không thể tha
thứ, vì vậy mà bị Thượng Đế trừng phạt, bị nhốt vĩnh viễn trong bông hoa.

Cô cho rằng sẽ không bao giờ có liên quan gì tới Thẩm Hữu Bạch nữa, mãi

tới ngày hôm ấy. Khi một nhóm nữ sinh lớp trên chuyển đạo cụ xuống tầng, một
đoạn dây đèn màu rơi xuống, Từ Phẩm Vũ cúi người nhặt, gọi bọn họ lại. Không
ngờ đằng sau còn có người đang bê rương đồ, không để ý tới cô, liền va vào.

Trong lúc hỗn loạn, suýt nữa Từ Phẩm Vũ lăn xuống tầng, đồ trang trí rơi

khắp mặt đất.

Chị lớp trên lo lắng hỏi, “Bạn có sao không?”

Trên đầu Từ Phẩm Vũ còn vướng mấy dây đèn nhỏ, sửng sốt một chốc rồi

nở nụ cười, “Không sao không sao.”

Chỉ là đầu gối bị trầy.

Cô kiên trì tự tới phòng y tế, dù sao ở đây cũng còn nhiều đồ cần phải dọn

dẹp. Bác sĩ nam bảo cô ngồi lên giường bệnh, lấy từ ngăn kéo ra một hòm thuốc,
để ở mép giường.

Sau đó anh ta ôm bụng, vừa đi vừa nói với cô, “Em tự lấy cồn iot sát trùng

đi, tôi vào nhà vệ sinh rồi sẽ quay lại.”

Từ Phẩm Vũ im lặng, nhìn chăm chú hòm thuốc, lúng túng một lúc lâu, cô

thật sự không biết phải xử lý vết thương thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.