TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 181

Sau khi hết hồi hộp, Từ Phẩm Vũ nháy mắt vài cái, vẫn là một mảnh tối đen.

Cô cười bất đắc dĩ, “Em không thấy gì cả.”

Hơi thở anh xuất hiện bên tai cô, “Anh ở đây.”

Cả phòng tập tối đen trong mắt Từ Phẩm Vũ cũng giống như miếng vải đen

che mắt. Thẩm Hữu Bạch nắm tay cô đi về phía trước. Mười ngón giao nhau,
khớp xương cứng rắn của anh làm người ta có cảm giác an toàn.

Từ Phẩm Vũ đột nhiên nói, “Lúc còn bé, em cho rằng khi tắt đèn không thấy

gì là bình thường. Sau này đi trại hè, buổi tối ở trên núi tối như mực, không biết
bị ai hôn một cái.” Cô cười cười, “Khi ấy em mới phát hiện, thì ra người khác có
thể thấy được.”

Thẩm Hữu Bạch dừng bước, trầm giọng hỏi, “Hôn vào đâu?”

Cô sửng sốt một chút, vừa cười vừa lắc đầu, “Đó đều là chuyện lúc còn

nhỏ…”

Còn chưa dứt lời, tay anh đã kéo lấy cô, cúi đầu hôn xuống, tấn công chiếm

đoạt khoang miệng ấm áp của cô.

Từ Phẩm Vũ nhíu mày, đi cà nhắc ôm lấy cổ anh.

Cô giống như đang trấn an một con dã thú tức giận. Anh dần dần quên mất ý

định ban đầu, cử động dịu dàng hơn, quấn lấy đầu lưỡi đối phương.

Bốn phía tối tăm tựa như đêm lạnh, cô là ánh lửa duy nhất.

Đồng hồ báo thức vang lên, lập tức bị gạt uỳnh một cái xuống đất. Ánh sáng

lạnh lẽo buổi sớm xuyên qua rèm cửa sổ. Từ Phẩm Vũ mơ mơ màng màng chui
ra khỏi chăn, khí lạnh làm cô nổi da gà, tỉnh táo hơn hẳn.

Cô tới toilet, ngồi xuống bồn cầu, nhìn băng vệ sinh lót trong quần, chỉ còn

chút vệt máu.

“A…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.