TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 192

Phía trước chạm vào một chỗ vừa dai vừa mềm mại, anh liền xuyên qua, lập

tức cảm nhận được cô cứng đờ người. Cho dù có chất dịch trơn nhưng vẫn chặt
đến mức anh không thể đẩy sâu hơn được, phải ngừng lại.

Bị dị vật xuyên qua khiến Từ Phẩm Vũ cắn môi đến mức đỏ như hải đường,

đôi mắt khép chặt như thể đang trải qua ác mộng.

Cảm giác nhói đau ở cánh tay truyền đến, Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, thở

gấp hỏi cô, “Em có ổn không?”

Từ Phẩm Vũ hé mắt ra, đôi mắt lấp lánh nước.

Cô lắc đầu, “Không biết, bị xé rách rồi.”

Thẩm Hữu Bạch bỗng nhiên cúi người hôn lên mắt cô, dịu dàng nói, “Thả

lỏng, anh còn chưa vào hết.”

Hai vai tuyết trắng tinh tế run rẩy, “Ừm, chậm một chút…”

Tiếng đồng hồ vang lên bên tai, anh chợt cảm thấy ý thức như bay xa ngàn

dặm, chỉ có dòng máu nóng bỏng đang dâng lên, anh giữ chặt hông cô, đâm sâu
vào.

Từ Phẩm Vũ quay đầu rên lên một tiếng, buông cánh tay anh ra, nắm chặt ga

trải giường.

Cô mềm như không xương, tiếng than nhẹ như móc câu gắn vào trái tim

anh, làm anh không dám cử động mạnh.

Bị vỗ về từ từ, cảm giác trướng đau dần bị thay thế bới khoái cảm.

Ga trải giường bị cô túm làm thành gợn xóng, giống như thủy triều không

ngừng vỗ lên bãi cát, lui xuống, lại ào lên.

Từ Phẩm Vũ nhìn anh, đường cong mạnh mẽ ở vai, bụng rắn chắc. Hô hấp

nóng rực của anh lẫn với hơi thở cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.