TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 228

Chu Khi Sơn cũng ngẩn người, “Cậu cẩn thận một chút.”

Từ Phẩm Vũ đứng ở cửa phòng, bên trong đã im lặng một lúc. Cô mở cửa,

ánh sáng từ ngoài quét vào bóng tối trong phòng.

Mảnh vỡ đầy đất khiến Từ Phẩm Vũ cũng hít một hơi lạnh. Cô đi vào, mũi

chân đá phải một cái trụ đèn còn sót lại.

Thẩm Hữu Bạch chán nản nằm trên sô pha, trong tay cầm bật lửa, tắt bật liên

tục. Từ Phẩm Vũ đến gần mới thấy anh ngửa đầu, ánh mắt nhìn chăm chú lên trần
nhà, con ngươi thâm trầm không thấy đáy.

Ngoài cửa có tiếng gió rít, trời bắt đầu đổ mưa. Không hiểu sao cô lại thấy

run cả người.

Từ Phẩm Vũ do dự một chút, khẽ thăm dò, “Bọn họ đi rồi.”

Mí mắt anh khẽ nhúc nhích nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Giống

như người trong tranh. Từ Phẩm Vũ lo lắng hỏi, “Anh sao thế?”

Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói “Muộn lắm rồi, em về đi!”

Cô sửng sốt một lúc lâu, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm đen nặng nề, vô số lá cây bị gió thổi rơi xuống. Cô hạ giọng, “Cho em

mượn một cái ô.”

Thẩm Hữu Bạch như tỉnh táo lại, day day thái dương, đứng lên, “Để anh đưa

em về.”

Từ Phẩm Vũ không nhìn anh, cảm xúc ấm ức tích lũy dần, đi tới trước cửa

cô chợt dừng lại, xoay người nhìn anh. “Vì mẹ anh không đồng ý chúng ta ở cạnh
nhau nên anh thấy khó xử phải không?”

Vẻ mặt anh sầm xuống chứng tỏ cô đoán đúng. Từ Phẩm Vũ giả vờ không

sao cả, “Được thôi, chỉ cần anh nói ‘đúng’.” Cô khẳng định, “Em chắc chắn sau
này sẽ không dây dưa gì với anh nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.