TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 252

Khi Từ Phẩm Vũ tỉnh dậy đã là chiều ngày hôm sau. Cô nghiêng đầu, nhìn

người phụ nữ ngủ gật bên mép giường mình, vẫn đang nắm chặt tay mình. Đột
nhiên cô thấy cay cay sống mũi.

Trần Thu Nha luôn ngủ rất nông, nghe thấy tiếng động trên giường liền lập

tức tỉnh dậy. Bà sờ lên trán Từ Phẩm Vũ, vẻ mặt như đang hỏi cô có còn khó chịu
hay không. Từ Phẩm Vũ khụt khịt mũi, giọng khàn khàn, “Cháu không muốn đổi
tên.”

Trần Thu Nha sửng sốt một lúc, sau đó hiểu rõ ý của cô, đôi mắt từ từ ướt át.

Bà mỉm cười, gật đầu.

Nước mắt lặng lẽ rơi lên gối, Từ Phẩm Vũ nghẹn ngào khóc, “Còn nữa, cô

không được bỏ rơi cháu!”

Trần Thu Nha lau nước mắt, lấy giấy bút, viết một loạt chữ, nhét vào tay Từ

Phẩm Vũ. Mãi sau này, khi Từ Phẩm Vũ đã đi học mới đọc được hết những gì
Trần Thu Nha viết: “Mẹ hứa với con, chúng ta sẽ mãi mãi sống bên nhau.”

Mùa xuân đến.

Lý Đồng phải ra nước ngoài công tác, ông sắp xếp Trần Thu Nha và Từ

Phẩm Vũ chuyển tới một thành phố khác. Trần Thu Nha có chút lo lắng nhưng
Lý Đồng lại nói, “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, đã nhiều năm trôi
qua rồi. Thay vì trốn đến một nơi xa lắc lơ nào đó thì cứ sống gần hắn đi, hắn
nhất định sẽ không ngờ được.”

Đầu óc Từ Phẩm Vũ mơ hồ, chỉ biết là sắp phải dọn nhà rồi. Lúc mới

chuyển tới thành phố phồn hoa này, cô cảm thấy chỗ ở của mình nhỏ đến đáng
sợ. Trần Thu Nha chỉ dẫn cô đến trường hai lần, cũng may là đoạn đường không
xa nên Từ Phẩm Vũ có thể nhớ được.

Mỗi khi tan trường, rất nhiều phụ huynh đứng ngoài cửa đón con, còn Từ

Phẩm Vũ luôn một mình đeo cặp sách về nhà.

Hôm ấy, cô cảm thấy có người đi sau mình, thế là cô cố bước nhanh hơn,

người phía sau cũng tăng tốc theo. Từ Phẩm Vũ hốt hoảng, quay đầu nhìn lại. Là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.