TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 87

Có điều tranh anh vẽ thường lộ ra vẻ tiêu cực. Mưa bụi mờ mịt, hoa hải

đường héo tàn, đá ngầm, nến tắt, khe núi.

Bởi vì tranh của anh có linh hồn nên mới khiến người ta cảm nhận được sự u

sầu.

Từ Phẩm Vũ hỏi anh, “Anh rất cô đơn sao?”

Thẩm Hữu Bạch quay đầu lại, im lặng nhìn cô một lúc. Sau đó, anh không

phản bác, chỉ cười, “Nếu em thấy đau lòng thì hiện giờ đã có cách an ủi anh rồi
đấy.”

“Cách gì?”

Thẩm Hữu Bạch nghiêng người sang một bên, ánh mắt chân thành, chỉ tay

về phía bức tranh lông vũ màu đen.

Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới lời của anh, gò má nóng lên,

quay đầu sang chỗ khác, “Muộn lắm rồi, em phải về nhà đây.”

Thẩm Hữu Bạch nói, “Chờ một chút.”

Anh đi vào một căn phòng, lúc ra, trên tay có thêm một chiếc áo khoác màu

đen. Anh khoác áo lên vai cô.

Từ Phẩm Vũ choáng váng phối hợp với động tác của anh, giơ tay lên xỏ áo

vào.

Cô cúi đầu nhìn Thẩm Hữu Bạch kéo khóa áo cho mình. Áo khoác thể thao

nên cổ rất cao, đến tận cằm cô.

Nếu không phải anh nói “Đưa em về.” Thì chắc Từ Phẩm Vũ mất cả buổi tối

cũng không tỉnh táo lại được.

Ra bên ngoài, gió lạnh lướt qua.

Ánh đèn phía xa sắp xếp dọc theo con dốc. Thẩm Hữu Bạch đóng cửa lại,

quay người sang thì thấy bộ quần áo rộng rãi của anh đang khoác trên người cô,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.