TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 89

khi tỉnh lại, chiếc áo này sẽ biến mất, vẫn nên dành thời gian ôm nó thêm một
lúc.

Từ Phẩm Vũ nằm lên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà. Tiếng tích tắc của

đồng hồ báo thức đặc biệt rõ ràng.

Cô đột nhiên ngồi dậy, mở đèn đầu giường, ánh sàng vàng ấm áp kéo dài tới

tủ quần áo. Chiếc áo khoác màu đen vẫn treo ở đó.

Từ Phẩm Vũ sững sờ một giây, cầm điện thoại di động lên gọi cho Trần Tử

Huyên.

Cô nói, “Mình và Thẩm Hữu Bạch suýt nữa thì làm chuyện đó rồi.”

Trần Tử Huyên đáp lại, “Cậu chưa tỉnh ngủ à?”

Xem đi, không phải chỉ một mình cô cho là mình nằm mơ.

Cả đêm khó ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Từ Phẩm Vũ uống một cốc cà phê trước khi ra ngoài.

Ngụy Dịch Tuần vẫn đứng đợi cô trước cổng nhà như ngày thường, hai người
sóng vai nhau bước đi.

Cô đột nhiên gọi, “Ngụy Dịch Tuần.”

“Hử?”

Từ Phẩm Vũ nghiêm túc, “Cậu thích mình không?”

Vẻ mặt cậu biến thành kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó tỏ ra ghét bỏ hỏi

lại, “Cậu chưa tỉnh ngủ à?”

Từ Phẩm Vũ cau mày, “Sao cậu và Tử Huyên nói giống nhau thế.”

Ngụy Dịch Tuần tiếp lời, “Là do cậu nói mơ đấy!”

Cô giải thích, “Không phải mình chỉ xác định một chút thôi sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.