Aleksandr I. Solzhenitsyn
Tầng đầu địa ngục
Dịch giả: Hải Triều
- 21 -
Tuổi già
Vị Bất tử, tâm trí xúc động vì những tư tưởng lớn, đi đi lại lại trong văn
phòng đêm. Một thứ âm nhạc nội tâm dìu dặt vang lên trong hồn người,
một ban nhạc vô hình vĩ đại dường như đang tấu nhạc cho riêng người
thưởng thức.
Những kẻ bất mãn? Không sao. Ở đâu cũng có những kẻ bất mãn, thời nào
cũng có những kẻ bất mãn. Sẽ không bao giờ hết được những kẻ bất mãn.
Kiểm điểm lại quá trình tiến hóa không mấy phức tạp lắm của lịch sử nhân
loại, Stalin biết rằng với thời gian, con người sẽ tha thứ tất cả, sẽ quên hết,
hơn thế nữa, sẽ nhớ lại những cái xấu như những cái tốt. Con người đều
như Lady Anne, nàng sương phụ trong vở kịch Richard III của
Shakespeare. Cơn giận của họ ngắn ngủi, chóng tàn, ý chí của họ không
kiên cường, trí nhớ của họ yếu kém – và bao giờ con người cũng vui lòng
thuận phục hoàn toàn kẻ thắng.
Chính vì vậy Stalin nghĩ rằng y phải sống cho đến chín mười tuổi – bởi vì
cuộc chiến đấu chưa chấm dứt, cuộc xây dựng chưa hoàn thành và ở đời
này không có người nào thay thế được y.
Sống để phát động và để thắng cuộc chiến tranh cuối cùng. Sống để tiêu
diệt bọn địa cầu xã hội Tây phương như loài sâu bọ, để giết hết tất cả
những kẻ chưa chịu thua trận trên thế giới. Sau đó, tất nhiên tăng cao năng
suất lao động đến mức độ kỷ lục, giải quyết những vấn đề kinh tế. Chỉ có ý,
Stalin, biết con đường đưa nhân loại đến hạnh phúc, biết cách nắm cổ nhân
loại đi vào hạnh phúc như nắm cổ một con chó mù dí vào đĩa sữa – “Đó, ăn
đi.”
Và sau đó?
Trước đây có một người đích thực là người – người đó là Bonaparte. Người
này đã không thèm để ý gì đến những lời sủa bậy của bọn Jacobin, đã tự