tuyên bố mình là Hoàng đế. Và Bonaparte làm vậy là đúng.
Danh từ “Hoàng đế” không có gì là xấu cả. Danh từ ấy cũng chỉ có nghĩa là
“Lãnh tụ, Chỉ huy”.
“Hoàng đế Địa cầu”. Nghe được đấy chứ?
Đối với tư tưởng cộng sản thế giới, việc xưng danh Hoàng đế không có gì
là mâu thuẫn.
Stalin vẫn bước đi trong phòng, ban nhạc vẫn tấu nhạc.
Sống đến chín mươi tuổi và từ nay đến đó, rất có thể họ sẽ tìm ra được một
thứ thuốc, hoặc những biện pháp nào đó làm cho y trở thành bất tử. Liệu có
thể như thế không? Không, chắc không kịp đâu.
Nhưng bỏ nhân loại lại cho ai? Ai sẽ kế tục lo lắng cho nhân loại? Chúng sẽ
làm hỏng hết cho mà coi.
Sẽ có nhiều cơ sở vĩ đại nữa được dựng lên vì Stalin. Kỹ thuật khoa học sẽ
có thể giúp sức vào việc tuyên truyền chủ nghĩa. Ta sẽ có thể gọi cách đó là
cách tuyên truyền bằng đài kỷ niệm. Sẽ đặt một đài kỷ niệm trên đỉnh núi
Kazbek, một đài khác ở trên đỉnh núi Elbrus – đầu của mình sẽ vĩnh viễn
cao hơn mây trắng. Đến lúc đó mình sẽ có thể chết được. Người vĩ đại nhất
những người vĩ đại, vĩ nhân của những vĩ nhân, thiên tài vô song trong lịch
sử trái đất.
Bỗng dưng Stalin dừng lại.
Ở trên cao kia thì sao? Trên trái đất này không có ai bằng được Stalin, điều
đó đúng rồi, nhưng còn ở trên kia?
Y lại bước đi, nhưng giờ đây những bước đi của y chậm hơn, nặng hơn
trước.
Thỉnh thoảng, vấn đề chưa được giải quyết đó lại trở về ám ảnh tâm trí
Stalin.
Thật ra, vấn đề đó chẳng có gì mơ hồ. Tất cả những gì cần chứng minh đều
đã được chứng minh đầy đủ từ lâu, những gì dựng chặn ở giữa đường đều
đã bị dẹp đi, bị chứng minh là sai bậy. Đã chứng minh rằng vật chất không
hề bị tiêu diệt và cũng không hề được sinh ra. Đã chứng minh rằng vũ trụ
này vô biên. Đã chứng minh rằng đời sống bắt đầu một cách dễ dàng ở
trong khoảng không ấm áp. Đã chứng minh rằng người ta không thể chứng