TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 314

radio và tiếng nhạc bỗng tràn đầy gian phòng. Giữa tiếng đàn dây rền rĩ họ
nghe tiếng hát ấm và nồng nàn của danh ca Obukhova:
Không…! Không phải em là người tôi yêu…
Nhan sắc em không làm tôi xúc động…
Thật là lạ lùng. Như người ta cố ý hát lên bài này để làm tăng thêm nỗi đau
khổ của Simochka. Nàng run rẩy lắng nghe…

Tuổi trẻ…
Tuổi trẻ qua đi…
Chúng ta mất hết…
Không còn gì…
Không…! Không phải em là người tôi yêu…

Nerzhin đến gần đưa tay ra định tắt máy, nhưng với vẻ cương quyết hiếm
có, Simochka nói lớn:
"Đừng. Mở lớn hơn đi!"
Và nàng lại khóc.
Gleb rung động, khẽ nói:
"Em tha lỗi cho tôi".
"Không sao…"
Simochka can đảm gượng cười nhưng những giọt nước mắt vẫn rơi trên má
nàng.
Và lạ lùng thay, Obukhova càng hát, cả hai người cùng cảm thấy dễ chịu.
Mười phút trước, họ xa cách nhau đến nỗi họ không còn đủ ý chí để chào từ
biệt nhau. Giờ đây một cái gì dịu dàng tươi mát đã đến với họ.

Khi nào chúng ta xa nhau…
Hãy hôn nhau…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.