TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 9

một tá tường thành ở Mạc Tư Khoa, không ngủ được ban đêm, và người
này đã làm cho tất cả những viên chức chính phủ lớn nhỏ ở Mạc Tư Khoa
cũng phải thức với y cho tới ba, bốn giờ sáng. Vì đã biết rõ thói quen thức
đêm của Vị Chúa Tể, đêm nào cũng vậy, khoảng ba mươi ông Tổng trưởng
ngồi như những chú học trò được gọi đến tên. Để cho khỏi buồn ngủ,
những ông Tổng trưởng này hành hạ những ông phụ tá, những ông phụ tá
hành hạ những ông trưởng phòng và những nhân viên phụ trách lưu trữ hồ
sơ vất vả leo lên những bậc thang mở những ô kéo tìm những tấm phiếu lý
lịch hồ sơ, trong hành lang có những viên thư ký hấp tấp đi lại và trong văn
phòng có những viên thư ký hồi hộp làm gãy những ngọn viết chì.
Và ngay cả hôm nay nữa, đêm nay là đêm Giáng sinh Tây phương, từ hai
ngày nay tất cả những Tòa đại sứ ở Mạc Tư Khoa đều đóng cửa, tê cứng
trong cái lạnh đêm cuối năm, trong những Tòa đại sứ ấy tất cả những máy
điện thoại đều ngừng reo chuông, và ngay trong phút này, nhân viên của
những Tòa đại sứ ấy chắc là đang thoải mái ngồi chung quanh những cây
Giáng sinh, trong những cơ quan chính phủ này người ta vẫn làm việc.
Nhiều người ngồi đánh cờ, nhiều người ngồi khảo chuyện phiếm, nhiều
người khác nữa ngủ gật – nhưng đêm nay, người ta vẫn là làm việc.
Những ngón tay bối rối, hơi run của Volodin lơ đãng lật nhanh những trang
tập san. Suốt trong thời gian đó cảm giác sợ hãi dâng lên trong chàng, nó
bốc lên như lửa một lúc rồi tàn đi và sau cùng, đông lại.
Từ ngày còn thơ ấu, Innokenty đã biết bác sĩ Dobroumov, chàng vẫn nhớ rõ
hình ảnh của ông từ ngày đó cho đến bây giờ. Thời ấy bác sĩ Dobroumov
hãy còn là một ông thầy thuốc rất thường, danh tiếng ông chưa nổi sáng và
người ta chưa cử ông cầm đầu những phái đoàn đi ra ngoại quốc. Thời ấy,
chưa ai coi ông là khoa học gia, ông chỉ là một ông thầy thuốc đi chữa bệnh
tận nhà. Mẹ của Innokenty thường đau yếu luôn và lần nào có bệnh bà cũng
mời đến bác sĩ Dobroumov. Bà tin ở tài ăng và kinh nghiệm của ông. Mỗi
lần ông đến nhà và treo cái mũ da của ông lên mắc dsau cánh cửa, cả nhà
như tràn dầy một làn không khí dễ chịu bình yên, tin tưởng. Không lần nào
ông ngồi lại dưới nửa tiếng đồng hồ bên cạnh giường người bệnh. Ông hỏi
về tất cả những khó chịu, những đau đớn của người bệnh, như những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.