TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 266

Khoáng

[60]

phục sinh, Bá Nha còn sống thì bất quá cũng đến vậy mà

thôi!

Tào Tháo tuy không rành về âm luật lắm, nhưng nghe thấy

Vương Tuấn mang Sư Khoáng ra so sánh thì hiểu ngay là ngón đàn
này thực không phải tầm thường, lại thấy Kiều Huyền vẫn nhắm mắt
trầm ngâm, Sái Ung cười tươi hỏi:

— Kiều công, khúc Quảng Lăng tán này của tôi có được chăng?
Kiều Huyền không hé mi, vẫn nhắm mắt lặng im không đáp. Lâu

Khuê cũng nói:

— Thưa thầy, thầy thấy thế nào?
Kiều Huyền vẫn không nói không rằng. Một hồi lâu sau mới từ từ

mở mắt rồi than một câu:

— Ôi chao... các ngươi không hiểu, lời nói thốt ra đã thành tục

mất rồi!

Mọi người mới đầu còn lặng im, sau đó đồng thanh cười phá lên.
— Thốt lời thành tục, hay quá! Kiều công lại bông đùa rồi! - Sái

Ung liên tiếp gật đầu. - Lão ngài giờ đây càng ngày càng phong nhã,
dẫn đám thanh niên tài tuấn này cùng đi chơi, khiến tôi nhớ đến thầy
Tăng Tử. “Tiết cuối xuân, áo mới chơi xuân đã xong, năm, sáu người
vừa tuổi đội mũ, cùng bọn đồng tử sáu, bảy tên, đến tắm ở sông Nghi,
rồi hóng mát ở đài Vũ Vu, ca vịnh mà về.”

[61]

— Khác nhau xa lắm! - Khẩu khí của Kiều Huyền dường mang

vẻ châm biếm. - Kẻ đội mũ chỉ có hai chúng ta với Mạnh Đức, nhưng
hôm nay ngài cũng không đội mũ đến đây. Bọn Tử Bá hai người cũng
có thể miễn cưỡng coi là đồng tử. Tôi xương cốt già lão cũng không
còn xuống sông mà tắm được nữa rồi... Quan trọng hơn là thời tiết
không phải như thế nữa! Thầy Tăng Tử nhân buổi mùa xuân tươi đẹp
mà xuất du, nhưng chúng ta hiện nay thì đang ở buổi thu tàn đa sự
vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.