TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 333

— Cự Cao cũng đang ở đây à! - Kiều Huyền cũng thấy thật khó

xử. - Nghe nói Mạnh Đức sắp phải đi xa, ta đến xem cậu ấy thế nào.

— Thật vất vả ngài phải để tâm. Hai năm nay may mắn được

ngài quan tâm tới tiểu nhi... - Tào Tung tự thấy khó xử với thân phận
mình, nhưng cũng muốn biểu lộ lòng cảm kích một chút.

— Không có gì. Mạnh Đức là một đứa con ngoan, cũng là một vị

quan tốt. Tôi xem trọng Mạnh Đức tuyệt không phải vì một người nào
khác, giữa đồng liêu với nhau quan hệ đi lại cũng là nên có.

Tào Tung thấy Kiều Huyền có một tư thái vượt xa những người

khác, cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ chắp tay cười bảo:

— Thật vất vả lão ngài. Thời tiết giá lạnh này, xin chú ý sức

khỏe. Mạnh Đức không có ở nhà, nếu ngài bằng lòng, xin hãy vào
trong đợi nó một lát. Tại hạ cũng có chút công chuyện, xin phép
không ở lại được. - Nói xong ông lễ độ cúi đầu bước lên xe ngựa.

Chia tay Kiều công

Tào Tháo đến khu Thái học tìm Bào Tín, hai người cùng tìm một

nơi ngồi uống rượu, thấy trời đã tối, hai người liền lỏng cương ngựa
men theo tường thành đi lên phía bắc. Đi đến cửa Háo Môn ở phía bắc
thành, Tào Tháo chợt gò cương ngựa.

— Sao thế? - Bào Tín hỏi
— Huynh nhìn xem đôi côn ngũ sắc ở bên cửa, sau khi tôi đi rồi,

ai còn dùng chúng nữa? Ai còn dám làm huyện úy giống tôi ở kinh sư
nữa? Những cây côn này sớm muộn sẽ mục nát ở đấy thôi... - Tào
Tháo nói rồi thở dài.

— Hà tất phải buồn bã như vậy? Huynh mang chúng đi, chúng sẽ

là bằng chứng cho chuyện giữ phép vững như núi của Tào Mạnh Đức
huynh, bất kể đi đến đâu cũng cho thấy rõ sự uy nghiêm của huynh.
Mạnh mẽ lên nào, chớ có nghĩ nhiều như vậy. Huynh như vậy thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.