TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 334

thiếu tự tin quá, nhận định rõ con đường rồi, làm sao cứ luôn do dự
thế?

Tào Tháo cười đau khổ:
— Tôi không phải là do dự, mà là thất vọng chán chường.
— Cứ như tôi thấy thì huynh đúng là không bệnh mà rên! - Khẩu

khí Bào Tín rất nghiêm nghị. - Nào có ai bãi quan của huynh đâu,
chẳng qua chỉ là điều khỏi kinh sư thôi! Là nam nhi hãy ra ngoài gây
dựng sự nghiệp một phen, mới gặp chút phật ý đã mượn rượu giải sầu,
thở than oán trách, còn ra dáng gì nữa! “Tôi giỏi đời thịnh, gian hùng
đời loạn” - bộ dạng của huynh bây giờ, đáng coi là tôi giỏi, hay giống
gian hùng không? Không lẽ Hứa Tử Tương mù rồi?

Tào Tháo bị Bào Tín nói khích như thế, chợt thấy tinh thần phấn

chấn hẳn lên, chỉ một tên lính quát gọi:

— Ngươi! Lại đây!
— Đại nhân! Ngài có gì dặn dò ạ? - Tên lính chạy lại quỳ hỏi.
— Ngươi đi tìm mấy đứa nữa, khiêng đôi côn ngũ sắc này về nha

môn cho ta! Ta phải mang chúng đến Đốn Khâu nhận chức, dùng đôi
côn này trên thì đánh gian thần dưới thì nện giặc cướp, cai quản cho
được một huyện thành mà tối đến nhà nhà không phải đóng cửa!

— Đại nhân nói rất đúng! Chúng tiểu nhân chẳng ai muốn đại

nhân đi đâu cả. Đi theo ngài, chúng tiểu nhân không phải cúi đầu
khuất phục kẻ khác, đến tối canh phòng đêm còn có tiền uống rượu. -
Vừa nói tên lính ấy còn vừa rơi nước mắt. - Chuyện khác thì không
nói, bây giờ chỉ mong ngày sớm thăng quan cao, để khi trở lại kinh
thành, chúng tiểu nhân được tiếp sức cho ngài.

— Được! Đến khi đó chúng ta phải uống một trận không say

không nghỉ! - Tào Tháo hào sảng nói to.

— Thế mới phải chứ! - Bào Tín cũng cười.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đến thẳng nha môn bắc huyện

úy, mới xuống ngựa đi bộ vào trong. Tào Tháo đột nhiên nghĩ ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.