TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 347

Tào Tháo cũng không tiện nói nhiều với người đàn bà đó, dẫn

những người còn lại tiếp tục lên đường. Đến giờ thiếu mất một cỗ xe
ngựa, hai người hầu, chỉ còn cách để Tào Tháo cưỡi ngựa, Lâu Dị dẫn
mấy kẻ tị nạn đi theo sau, chỉ khốn khổ hai tên tùy tòng còn lại, đường
dài lặn lội lại phải khiêng đôi côn ngũ sắc nặng chình chịch. Trời đông
đất giá, một hàng người bước đi chậm chạp trên dịch lộ, may là đông
người còn có kẻ nói người cười. Hai kẻ tùy tòng khiêng đôi gậy ngũ
sắc cứ trêu đùa mãi:

— Các quan trong thiên hạ muốn làm được như đại nhân thế này

cũng không phải dễ, ra khỏi cửa một ngày đã không còn xe nữa rồi!

Tào Tháo ngồi trên lưng ngựa cười ha hả, cũng chẳng để tâm đến.

Qua sông gặp nguy

Tào Tháo cùng tùy tòng lặn lội gian nan, đến ngày thứ bảy mới đi

qua Trung Mâu. Thấy đi tiếp ngay phía trước là địa phận quận Trần
Lưu của Duyện châu, Lâu Dị xin vào dịch trạm sớm, sắp đặt lương
khô túi nước, hôm nay nghỉ ngơi sớm để ngày mai qua sông Hoàng Hà
đi lên phía bắc cho kịp.

Sắp đặt đâu đấy xong xuôi, thấy trời vẫn còn sớm, Tào Tháo liền

cùng mọi người ra ngoài thành tản bộ một vòng. Đi rồi mới phát hiện
ra nhiều điều mới mẻ. Hóa ra bên ngoài thành Trung Mâu này, chả
hiểu sao lại có nhiều lưu dân đến thế. Mà đám lưu dân này không
giống đám lưu dân bình thường. Tào Tháo từng được Kiều Huyền kể
cho nghe về những kẻ lưu dân, nên trong ấn tượng, đám lưu dân nhất
định là quần áo lam lũ, ăn không đủ no. Nhưng những kẻ lưu dân này
không phải như thế, họ có cái ăn cái mặc, chẳng khác gì những người
dân bình thường, thậm chí còn có một số dù trướng, gậy gộc để tự bảo
vệ mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.