TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 351

Vừa hay đúng lúc vị đại truyền giáo Mã Nguyên Nghĩa của Thái Bình
đạo dẫn đoàn truyền giáo đi qua, phát tâm từ bi cứu mạng của tiểu
dân. Ông ấy còn viết mấy đạo bùa, đốt lên uống, chưa đến ba ngày
bệnh quả nhiên tan hết. Ân đức cứu mạng đúng là bằng giời bằng bể,
thế mà tiểu dân lại chẳng có tiền bạc cũng chẳng có tài cán gì, cầm bút
không viết nổi tên mình, thế là liền bái ông ấy làm sư phụ, rồi sau này
tiểu dân hiếu kính với ông ấy, cũng có thể coi là chút tâm ý của mình.

Tào Tháo chặc lưỡi nói:
— Ta thấy Thái Bình đạo này của mấy người không phải đơn

giản đâu! Tự ý truyền giáo như thế, triều đình vẫn để mặc ư?

Mã lão tam trợn tròn mắt nhìn Tào Tháo:
— Chuyện này nào có phạm pháp gì! Nghe nói hoàng đế lão

nhân gia đã biết từ lâu rồi, đại để cũng không sai người đến xem xét
gì, lại còn nói Đại Hiền Lương Sư của chúng tiểu dân đã dẫn dắt người
dân đi đến đường thiện thì còn có ai đến quản nữa? Ngay đến các hoạn
quan trong cung cũng có người tin đạo này nữa là!

Câu nói ấy khiến Tào Tháo trầm tư suy nghĩ, lại thấy mấy người

bọn họ bằng hữu cũ gặp nhau nói toàn thổ ngữ Ký châu, liền gọi Lâu
Dị rồi hai người cùng về dịch trạm trước.

Lâu Dị thấy Tào Tháo suốt dọc đường cứ chau mày, buồn bã

không nói gì, vội hỏi:

— Đại nhân, ngài có chuyện gì vậy?
— Ta đang nghĩ về chuyện của Thái Bình đạo này.
— Thái Bình đạo ấy, có lẽ cũng chẳng có gì là không tốt.
Tào Tháo lắc lắc đầu:
— Ngươi không hiểu hết lợi hại trong đó đâu. Chưa cần nói đến

chuyện tên Trương Giác kia thực sự có tài cán hay chỉ dối trá, chỉ nghĩ
về chuyện hắn có thể có nhiều tín đồ như vậy đã rất đáng sợ rồi. Tuy
rằng họ đều là những người nghèo khổ không có tiền, nhưng người
đông như vậy cũng sẽ có quyền lực. Quyền lực ấy càng lớn, càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.