TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 385

Cần là cần câu nói ấy!
Tào Tháo nghiến răng, cười gằn nói:
— Lưu Lang dung túng gia nô hại chết mạng người, lại ngoan cố

kêu gào ở công đường, đem hắn cùng bốn tên đồng phạm diễu phố ba
ngày, sau đó... nhốt vào ngục tử tù!

Vừa là tội chết, lại phải diễu phố, tất cả công đường đều òa lên

nhốn nháo. Bọn lính lôi mấy kẻ đó xuống dưới công đường, Lưu Lang
khi ấy mới thực sự sợ hãi, xoạc hai chân ra kêu to:

— Xin đại nhân tha tội, tha tội... Trưởng ban Viên! Trưởng ban

Phương! Đã nhận tiền rồi sao lại không cứu ta?

— Khoan đã! - Tào Tháo vừa nghe thấy vội gọi giật lại, lừ mắt

liếc nhìn.

Hai tên họ Viên và họ Phương bị Tào Tháo nhìn mà chân như

muốn khuỵu xuống! Trưởng ban Viên mặt xanh nhợt rồi lại tái mét,
vội sợ hãi quỳ mọp xuống, miệng lắp bắp:

— Làm gì có chuyện đó... ngậm máu phun người... tội không thể

không giết... xin đại nhân ngài chớ nghe hắn nói xằng.

Tào Tháo không đếm xỉa đến ông ta, quay sang nói với Lưu

Lang:

— Ngươi cứ nói hết ra!
— Trưởng ban Viên, trưởng ban Phương, hai vị đã đồng ý với ta

thế nào? Tuyệt nhiên không để cho quan huyện lệnh trị tội ta, có phải
các vị đã nói câu ấy không?

Những lời nói của Lưu Lang khiến cả trong ngoài cửa nhất thời

ồn ào hẳn lên. Từ Đà cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm: Thật nguy
hiểm quá! Những trưởng ban trong đám nha dịch thường ăn tiền đút
lót đã thành chuyện thường ngày, chính mình cũng từng làm những
việc như thế, may mà từ khi Tào Mạnh Đức đến nhận chức không còn
lặp lại chuyện ấy nữa, nếu không thì cũng giống như hai vị họ Viên,
họ Phương kia, đều bị Tào Tháo bắt lại, há lại có kết cục tốt đẹp ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.