TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 407

không trở lại, đã mười bốn năm nay rồi, vẫn chưa biết vùi xác ở nơi
đâu? - Biện thị vừa nói lại chực rơi nước mắt.

— Nàng đừng khóc, nàng đừng khóc. Nàng khóc ta không chịu

nổi đâu.

— Khi nãy mấy lão nương kia khi nói đến nhi tử của họ đều nước

mắt lưng tròng, trận chiến này có thể không đánh được không?

— Đại sự của triều đình, sao có thể sáng ban ra, chiều rút lại

được?

— Vậy... Vậy lính của huyện ta không bắt nữa rồi. Chuyện trong

thiên hạ có thể không quản hết được, nhưng chuyện trước mắt vẫn cần
phải bình tĩnh. Một đạo sắc lệnh bắt lính mà khiến cả huyện Đốn Khâu
gà chó chẳng yên, trong lòng chúng ta há có thể yên được sao?

— Nàng nói đúng là lời lẽ đàn bà.
— Lời lẽ đàn bà ư? - Biện thị lau nước mắt. - Kháng chiếu không

theo thì có thể làm sao? Chẳng lẽ làm quan lại nhất định phải làm việc
trái lòng mình? Cùng lắm thì chúng ta không làm chức quan này nữa,
thiếp đi theo chàng, chúng ta về quê sống như một người dân thường.
Triều đình nếu muốn truy cứu, có tội tình gì chúng ta nhận hết, nếu
chàng chết, thiếp cũng sẽ thủ tiết ở vậy.

Mấy câu nói ấy của Biện thị khiến Tào Tháo vô cùng xúc động,

lòng khí khái ấy của nàng, há những người phụ nữ tầm thường có thể
có được? Nhìn nữ nhân mà mình yêu mến cương nghị như vậy, tựa hồ
Tào Tháo lại nhớ về buổi tối hôm mình đánh chết tên quản gia của
Hoàn phủ. Cũng là người nàng, cũng là nước mắt đầm đìa thế này,
cũng là những lời nói đầy hiên ngang khảng khái... Tào Tháo lại thêm
lần nữa cảm phục nàng.

Tào Tháo không nói thêm gì nữa, quay lên sảnh chính, nói to với

những người đang dọn dẹp đồ đạc:

— Ta quyết định rồi! Huyện Đốn Khâu không tham gia bắt lính

đợt này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.