TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 468

Phủ đã chết, Tào gia lại có thể gối cao đầu không lo lắng gì nữa rồi.
Tào Dận nằm trên giường, nghe những chuyện ấy, thỉnh thoảng lại
chen vào một hai câu:

— Ồ? Thế ư? Hóa ra là vậy! Thế có phải là đúng không.
Tóm lại đều là những câu chẳng đâu vào đâu cả - Quan trường

vốn rất xa lạ với ông, phú quý cũng không phải là sự mong mỏi tìm
kiếm suốt đời ông. Tấm lòng của ông giống như một hồ nước trong
vắt, dù bão gió thế nào cũng không khiến hồ nước ấy gợn sóng.

Tào Tháo thực sự phải mất cả một buổi mới đọc được xong bức

thư dài gần bằng nửa bộ sách Tả Truyện

[79]

ấy của phụ thân. Cúi đầu

xuống thì thấy thất thúc đã cất tiếng ngáy từ khi nào. Tào Tháo liền
cúi xuống gài lại góc chăn cho ông, vừa mới nhẹ chân định đi khỏi thì
đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài sân.

— Ồ! Mấy đứa cũng đến đây rồi! - Đó là tiếng thất thẩm.
— Thẩm nương ạ! Thẩm trông Tử Liêm nhà ta xem, hôm nay ăn

mặc trông như chàng rể ngốc đây này! - Giọng nói không to không
nhỏ, nghe biết ngay là Biện Bỉnh.

— Ha, ha, ha! - Thất thẩm cũng bật cười. - Ờ, ăn mặc đúng là đẹp

thật.

— Thất thẩm chớ nghe tiểu tử ấy nói bừa! - Tiếng Tào Hồng ồm

ồm nói lớn. - Thất thúc tiểu điệt sao rồi ạ?

— Đang nằm trong nhà đấy. Mạnh Đức cũng ở đó, đọc thư cho

ông ấy nghe! Mấy đứa mau vào đi!

Tào Tháo đã bước ra ngoài đón:
— Hai ngươi nói nhỏ một chút, thất thúc vừa ngủ rồi.
Nói xong mới trông thấy Tào Hồng mặc bộ y sam đỏ chóe, áo

bào đỏ, quần đỏ, đai lưng đỏ, khăn buộc đầu cũng đỏ. Tiểu tử đó từ
nhỏ thân hình đã to béo, nhưng vóc dáng không cao, lông chân lông
tay cứng rậm, khuôn mặt đen sì, ăn mặc thế này trông hệt như hòn
than đỏ bắn từ trong bếp lửa ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.