TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 474

rằng ngày xưa chẳng phải tứ ca đã cho ta hai gian nhà tốt ư? Nhưng
cách xa, mà sức khỏe ta thế này nên cũng lười không chuyển. Ngươi
về chỗ nhà tỷ phu ngươi tìm mấy kẻ gia nhân, gọi cả bọn Lâu Dị nữa,
đến hai gian nhà ở trên lũng Tây ấy thu dọn cho sạch sẽ, rồi đem làm
thư phòng. Ngươi phải cầm đầu bọn trẻ nhỏ trong tộc tụ tập hết lại,
sau này đến đấy học hành. Đó sẽ là học đường cho việc học hành
trong tộc. Đức nhi học rộng, bây giờ nó dạy học là một việc tốt. Bất kể
nhà nghèo nhà giàu, kẻ xa kẻ gần, đều gọi hết bọn trẻ đi học. Con cái
những nhà hàng phố nếu muốn đến học, ngươi cũng chớ ngăn cản.
Chuyện này sẽ giao cho ngươi làm, giờ ngươi đi đi, chớ để lỡ thì giờ.

— Dạ! Xin thúc an tâm, chuyện này giao cho điệt nhi, thúc sẽ

nghe thấy tin tốt ngay! - Biện Bỉnh tươi cười nói.

— Chớ có lẻo mép, mau đi đi!
— Dạ!
Tào Hồng và Biện Bỉnh đều đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai

người Tào Dận và Tào Tháo. Tào Tháo thấy sắc mặt thúc hơi nhợt
nhạt, trên trán rịn mấy giọt mồ hôi, liệu rằng chứng bệnh lại phát tác,
vội nói:

— Thúc! Thúc lại nằm nghỉ một lúc đi!
— Ta không nằm! Người ăn no lại bò đi nằm thì hỏng rồi! Đức

nhi lo chuyện học trong tộc, đó thực sự là việc tốt, phải giúp đỡ. Vẫn
là người ngành trưởng nhà cháu có chí hướng, tâm huyết bao nhiêu
năm của đại ca không uổng phí rồi. Ta thì không ra sao...

— Thất thúc nói những câu ở đâu thế? Người ta thường nói “tre

già măng mọc”, trâu già cũng có thể đẻ kỳ lân. Đại nhân Kiều Huyền
về già còn sinh được hai nhi nữ, Thôi Liệt còn sinh nhi tử Thôi Châu
Bình, ai biết thúc đến già lại chẳng cho chúng tiểu điệt thêm một tiểu
đệ đệ nữa? - Tào Tháo an ủi.

— Ôi dào... Thôi nào! Ta đã già có điệt tử gọi bằng tổ phụ rồi,

không hy vọng gì như thế đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.