TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 56

làm sao đệ nói tốt cho huynh được đây? So về tuổi huynh lớn hơn tất
cả bọn đệ, so kiến thức huynh cũng nhiều hơn bọn đệ. Tuy chúng ta
không sống bên nhau từ lúc lọt lòng, nhưng huynh cũng không thể
đứng nhìn các huynh đệ bị đánh thế chứ? Chỉ cần huynh góp một
chân, đưa một tay cũng là không uổng chúng ta là anh em huynh đệ.

— Vì một miếng đất, có đáng phải ầm ĩ thế không?
Tào Nhân vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng bảo:
— Một miếng đất hoang tuy không đáng gì, nhưng đã bao đời

nay, các huynh đệ trong tộc đều trèo chơi trên cây hòe cổ đó mà
trưởng thành! Phụ thân huynh chẳng phải cũng thế sao? Nếu để bọn
nhóc nhà họ Hạ Hầu cướp mất thì chúng ta còn mặt mũi nào nữa?

A Man lặng người, nó không nghĩ rằng cái chỗ bé tẹo này lại có ý

nghĩa đến thế.

— A Man, nếu huynh còn nghĩ đến dòng tộc thì ngày mai dẫn

đầu các huynh đệ đánh cho chúng nó một trận tơi bời, chúng ta phải
giành lại địa bàn này! - Tào Hồng lại nói to.

Nào ngờ, A Man chẳng tức giận cũng chẳng buồn phiền, lắc đầu

bảo:

— Mày thử nhìn xem thằng Hạ Hầu Uyên cao to lừng lững như

thế, bắp tay bắp chân đều to cuồn cuộn hơn chúng ta mấy lần, có thể
đánh được nó không? Việc tốn công vô ích ấy tao không làm.

— Đồ nhát chết! Hừ ... - Tào Hồng tức tối nhìn nó.
A Man bèn cười bảo:
— Có sức thì dùng sức, không có sức thì chúng ta dùng trí.

Chúng mày đừng sốt ruột, chuyện này cứ để tao lo, nhất định sẽ nghĩ
ra cách giành lại mảnh đất. - Nói rồi, để mặc mấy huynh đệ mặt mũi
còn đang ngơ ngác, nó vội chạy về nhà.

Nhưng dù chạy chậm chạy nhanh thế nào đi chăng nữa vẫn về

muộn, Tào Dận đã dậy từ lâu, đang cầm cây thước đi đi lại lại trước
cổng nhà. Nó trốn được trận đánh của đám huynh đệ nhà họ Hạ Hầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.