TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 57

nhưng trận đòn của thất thúc trước mắt thì dù thế nào cũng không thể
trốn được. A Man chỉ còn cách mặt dày bước về phía Tào Dận, cố tình
nói lảng sang chuyện khác:

— Thất thúc, thúc dậy rồi ạ... điệt nhi thấy thúc ngủ rồi, nên đắp

cho thúc cái áo, nhưng Nhân đệ đến tìm, vội quá nên quên mất!

— Đừng phí lời nữa, trời nóng thế này, đắp áo cái gì? - Nói rồi,

ông túm lấy tay A Man mà đánh.

Ông ấy cứ đánh một roi, A Man lại kêu một tiếng, càng kêu tiếng

càng to, tức nhất là nó còn kêu theo kiểu lời trước lời sau tiếng trầm
tiếng bổng:

— Ái ôi... á... ái ôi... á ...ái ôi ...
— Ngươi bị sao thế hả? Không được kêu! - Tào Dận cũng thấy

buồn cười, không biết từ khi nào cơn giận đã vơi đi một nửa, chỉ cố
làm bộ mặt nghiêm trang.

— Thúc đánh điệt nhi đau thế, làm sao mà không kêu được?
— Đau cũng không được kêu!
— Thúc xuống tay với điệt nhi như vậy mà không đau lòng sao?

Thúc mà đánh điệt nhi đến mức tàn tật thì sẽ ăn nói thế nào với phụ
thân điệt nhi đây?

— Đừng có lẻo mép với ta! - Tào Dận đánh hờ hai roi nữa, nhìn

A Man mặt nhăn mày nhở có đánh cũng chả tác dụng gì, liền vứt
thước xuống đất. - Đi đi! Đừng ở đây khiến ta thêm ngứa mắt nữa, về
phòng đọc sách đi!

A Man được đặc xá, chạy tung tăng vào sân, cầm cuốn sách trên

tay, nhưng bộ dạng vẫn y như khi nãy, trong đầu chỉ hiện lên toàn cục
đá, gậy gộc, côn gỗ. Lòng dạ không yên, cho tới tận lúc ăn cơm, cũng
và vội mấy miếng rồi về phòng nằm, suy nghĩ xem làm thế nào để
giành lại địa bàn. Có sức dùng sức, không có sức thì dùng trí, nói ra
thì dễ, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.