TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 155

tranh nhau xông lên trước. Quân Khăn Vàng chẳng qua là dựa vào ưu
thế đông người, nhưng đã bị trận hỏa công ở Trường Xã làm cho tâm
kinh mật vỡ, không thể lấy lại được dũng khí nữa. Những nơi quân
Hán xông đến đều như chặt dưa chém chuối, còn chưa đến địa phận
huyện Dương Địch, đã thấy xích hầu bẩm báo:

— Chu tướng quân nghe được tin chúng ta thắng trận, cũng ra

sức chiến đấu, hiện đã phá được trận địa của giặc, đội quân của Ba Tài
đã bại rồi! Tiến thêm lên trước mấy dặm nữa, quân ta có thể hợp quân
với ông ấy.

Các tướng lĩnh do Hoàng Phủ Tung, Tào Tháo chỉ huy đều vô

cùng vui mừng. Đang khi cao hứng, lại thấy đám giặc Khăn Vàng đào
vong ở mạn bắc gây rối, trước mặt xông ra một đội hương dũng, tuy
quân số không nhiều, có người cưỡi ngựa, có người chạy bộ, nhưng ai
nấy cũng đều giết giặc nhiều đến toàn thân đỏ như nhuộm máu, dũng
mãnh không thể chống đỡ nổi. Tào Tháo vừa trông thấy cờ của tướng
chỉ huy có chữ “Vương” nói:

— Là Vương Tử Sư, Vương sứ quân cũng đã đánh đến đây rồi!
Dần dần, lá cờ của đội quân do Chu Tuấn chỉ huy cũng phấp phới

tiến lại, quân Hán đã hợp binh ngay trước mắt. Tào Tháo không ngăn
được sự xúc động trong lòng:

— Dĩnh Xuyên được cứu rồi! Lạc Dương được cứu rồi! Đại Hán

của ta được cứu rồi! Quân lính nghe thấy cũng hoan hô ầm lên.

Tào Mạnh Đức nhắm mắt lại nghe tiếng hoan hô như rung trời lở

đất, giết giặc suốt một ngày một đêm, đến giờ mới cảm thấy mệt. Mồ
hôi đầm đìa trộn lẫn với máu thù từ trên má ròng ròng chảy xuống.
Tào Tháo mỉm cười thầm nhủ với mình: “Phụ thân, con đã không làm
cha thất vọng rồi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.