TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 18

có thể hưng quốc hay vong quốc đấy!

Hoàng tử xấu số

Thời gian nửa năm trôi qua thật nhanh, tháng Sáu năm Quang

Hòa thứ tư (181 SCN), ánh nắng gay gắt như một lò lửa thiêu đốt mặt
đất, sau buổi trưa thành Lạc Dương vô cùng yên ắng.

Việc phòng vệ tại kinh sư vốn vô cùng nghiêm cẩn, nhưng thời

tiết như đổ lửa thế này, thì ngay cả những binh sĩ canh cửa được huấn
luyện kỹ càng nhất cũng không chịu nổi. Mặt trời như sà xuống sát
mặt đất, lại không một gợn gió, áo giáp kín người vẫn phải phơi nắng
nóng như chảo rang, nếu đứng lâu nhất định sẽ bị cảm nắng, chỉ có
cách dốc nước lạnh vào bụng liên tục. Lưng áp sát vào vòm cửa thành,
mượn chút bóng râm của tường thành để tránh nắng. Mặc dù là thế,
nhưng khí nóng từ dưới chân bốc lên vẫn cứ nung người ta đến độ
không chịu nổi, những cảnh vật trước mắt đều mờ mịt mông lung.

Đúng lúc mấy tên lính gác cổng thành đang mơ hồ buồn ngủ,

chợt nghe từ xa xa vẳng lại tiếng vó ngựa, từ phía chính đông hoàng
cung một người cưỡi bạch mã vội vã phi đến. Người cưỡi ngựa ấy
thân hình cao lớn, thần sắc lo lắng, mặc bộ quan phục màu đen, đầu
đội mũ điêu đang

[92]

, điều làm người ta chú ý nhất là người ấy không

có râu, bên sườn đeo cây bội đao sơn màu vàng nhạt, ánh mặt trời
chiếu vào làm nó sáng rực đến chói mắt - triều đình đã quy định, chỉ
hoạn quan mới có thể được đeo bội đao màu vàng.

Vị hoạn quan ấy phi ngựa thục mạng, chỉ trong nháy mắt đã phi

đến trước cổng thành. Bốn mặt thành Lạc Dương tất cả có mười một
cổng, nhưng tuyệt không có cổng nào có thể cưỡi ngựa phóng qua
được. Dù có là quan to đến đâu, nhưng nếu không có mệnh vua thì ra
vào bắt buộc phải xuống ngựa. Nhưng vị hoạn quan này vẻ mặt lo lắng
vội vã, mồ hôi ròng ròng, chạy đến bên thành vẫn cứ ruổi ngựa, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.