TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 272

Đoàn người chậm chạp về đến trước nhà, đỡ hầu Biện thị vào

nhà, rồi sắp đặt lại đồ đạc cũng mất một phen rối rít. Tào Tháo chẳng
quan tâm đến việc gì, trước tiên đến phòng của chính thất Đinh thị báo
tin cho biết. Vừa mở cửa đã thấy Đinh thị đang bận rộn trước khung
cửi dệt, con gái cũng đang ở bên giúp đỡ. Con gái lớn đã mười tuổi, từ
nhỏ đã có hôn ước với Hạ Hầu Mậu con trai Hạ Hầu Đôn, cả ngày
theo giúp mẹ làm việc nhà, rất biết vâng lời.

Tào Tháo cười nói:
— Con gái, đi thăm di nương con đi.
Đinh thị thấy con gái đi rồi, mới quay sang phu quân trách cứ:
— Chàng cũng có lúc biết quay về ư! Nửa tháng trời mới về nhà

một lần, coi chỗ thiếp ở đây là cái gì chứ?

Đinh thị dung mạo tầm thường, tính khí cố chấp, lại lớn hơn Tào

Tháo hai tuổi, nhưng là vị hiền thê thay chồng dạy con. Đặc biệt là
trong thời gian nhà họ Tào mắc nạn trước đây, Đinh thị lo toan việc
nhà, khuyến khích Tào Tháo cố gắng, lại vất vả nuôi dạy đứa con mà
tiểu thiếp Lưu thị sinh hạ trước khi chết là Tào Ngang khôn lớn nên
người.

Cho nên Tào Tháo đối với nàng nói đến yêu thì không bằng nói

đến sự kính trọng.

Bàn tay Đinh thị thật khéo léo, chiếc thoi dệt giống như một con

cá nhỏ chạy qua chạy lại giữa sợi tơ gai. Vừa dệt vải, nàng vừa phàn
nàn với phu quân:

— Chàng, gia nghiệp thì không biết quản lý, con cái lại cũng

không biết thương ư? Ngang nhi là cốt nhục của chàng, chàng đi một
mạch sáu năm trời, thế mà trở về đến gặp mặt con cũng không, con
sắp quên mất mặt chàng thế nào rồi đấy! Lại nữa, tuy nói phụ thân
không ở bên, nhưng chàng cũng phải có ý thức của người làm con.
Phụ thân từ Lạc Dương gửi thư về hết bức này đến bức khác, chàng
không chịu đi làm quan thì cũng thôi, cứ đàng hoàng đến Lạc Dương
nói với lão nhân gia một câu! Cha con cứ người gửi đi kẻ gửi lại tranh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.