TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 271

— Chàng đừng nói bậy! - Biện thị ngồi phía sau nói chen vào, -

Chàng vì nhi tử của chàng thôi!

— Phải phải phải, bà lớn nói đúng rồi! - Tào Tháo ra bộ thuận ý

vâng theo, khiến tất cả mọi người trong ngoài xe đều buồn cười.

Năm mươi dặm đường cũng không phải gần, Tào Tháo lại không

cho Biện Bỉnh ra roi đi nhanh, xe ngựa đi chậm chỉ như xe trâu. Sáng
sớm ra khỏi khu nhà cỏ, đi đến đầu thôn thì đã quá trưa rồi, Lâu Dị đội
nắng đứng đón đã gần một canh giờ.

Vừa tiến vào trang viên, các thẩm nương, tức phụ trong họ tộc

đều đã đến cả, vây lấy xe trò chuyện cùng Biện thị, có người còn
mang theo cả hoa quả trứng gà đến nữa. Đàn bà gặp nhau thật là nhiều
chuyện để nói, nhất là khi nói đến chuyện sinh con. Tào Tháo xưa nay
không thích chuyện đàn bà cà kê với nhau, nhưng hôm nay bản thân là
cha đứa trẻ nên có phiền mấy cũng vui cười.

Khó khăn lắm mới đợi được đến khi đám đàn bà con gái giải tán,

lại thấy nhi tử Tào Ngang và điệt nhi Tào An Dân nô đùa chạy tới. Hai
đứa trẻ đã bảy tuổi rồi, lại sinh cùng ngày, cùng học cùng chơi, thân
thiết nhau như hình với bóng. Chúng ôm lấy chân Tào Tháo gọi phụ
thân, bá phụ, nũng nịu hồi lâu, rồi lại kéo Biện Bỉnh bắt cậu phải cùng
chơi. Biện Bỉnh dỗ mấy câu, lại lôi trong áo ra một nắm xúc xắc làm
bằng xương dê đưa cho, bọn chúng mới chịu chạy đi chơi.

— Đệ đúng là vua dỗ trẻ, đã dỗ trẻ nhỏ hai đời rồi. Đến bao giờ

mới chịu dỗ con mình đây?

— Tỷ phu nói nghe dễ thế, đệ còn chưa lấy vợ đây!
Tào Tháo cười nói:
— Đệ thấy vừa mắt con gái nhà nào chưa, ta sẽ đứng ra lo cho.
— Đệ tưởng muốn ai, thì trong lòng huynh tỷ cũng đã tính rồi. -

Vừa nói Biện Bỉnh vừa đưa mắt về phía Hoàn nhi đang ngồi trên xe,
Tào Tháo chỉ cười, vờ như không thấy, chăm chú nhìn phía trước mặt
không trả lời câu hỏi của Biện Bỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.