TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 269

— A hoàn nào chứ? Đó là nghĩa muội của thiếp, lại chẳng phải

người xa lạ, trông thấy cũng đâu có sao.

Tào Tháo đưa mắt lườm Biện thị:
— Nàng không được cản trở ta đọc sách nhé.
Hoàn nhi chạy đến nói:
— Lão gia thật ngốc, Biện tỷ tỷ đã có mang rồi mà không biết.
— Có mang? - Tào Tháo giật mình, chằm chằm nhìn vào bụng

Biện thị, - Nàng... nàng có rồi?

— Trời đất tổ tông ơi! - Biện thị nhéo mũi Tào Tháo, - Sắp được

năm tháng, bụng thiếp đã hơi lớn lên rồi, mà chàng chẳng biết gì cả.
Hoàn nhi nhanh miệng quá, nếu cứ như thiếp, trước sau sẽ chẳng bao
giờ nói cho chàng biết, đến chín tháng mười ngày khai hoa nở nhụy,
xem xem chàng được làm cha có thấy ngượng không?

Tào Tháo vội vàng úp tai mình vào bụng Biện Thị nghe thử.
— Mới hơn bốn tháng đã nghe thấy gì được? Thiếp hát bài Kỳ úc,

đó là hát về tiểu nhi tử của thiếp, sau này tất sẽ dung mạo đường
đường, không giống như chàng đâu!

— Làm sao nàng biết là con trai hay con gái?
Người ta nói người mẹ thường nhờ vào con trai mà quý hiển,

Biện thị tất nhiên cũng muốn sinh được con trai, liền nói ra miệng:

— Tiểu tử này thật hư quá, cứ liên tục giẫy đạp trong bụng thiếp,

chắc chắn là một đứa con trai nghịch ngợm.

Tào Tháo cười sung sướng bảo:
— Con trai hay con gái đều thế cả, đều nghịch ngợm chứ không

ngoan như là nàng sinh một quả trứng đâu.

— Chàng thôi đi nào! Thật không nghiêm túc gì cả! - Biện thị gí

tay lên trán Tào Tháo, - Hừ, ngày nào cũng loanh quanh một chỗ,
bụng thiếp đã lớn lên rồi mà chàng cũng không nhận ra, không biết là
ngày ngày chàng nghĩ những gì nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.