TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 294

bước vào phòng, y đã thấy Biện thị nằm trên giường, mồ hôi hai bên
trán đã lau sạch, đang quay về phía mình cười!

Biện thị dường không giống những người vừa sinh con xong, vẫn

nói vẻ khỏe khoắn:

— A Man, nhi tử chúng ta đúng là thương thiếp, không để thiếp

phải nhọc tí sức lực nào.

Phu nhân của Tào Đức cười hỉ hả, bế đứa nhỏ quấn trong tã đưa

lại trước mặt Tào Tháo - đứa nhỏ trắng trẻo, mập mạp, khóc ré lên thật
sướng tai!

Mẹ tròn con vuông tất cả đều tốt đẹp, sự lo lắng trong lòng Tào

Tháo coi như đã được giải tỏa hết.

— Huynh có muốn bế con không? - Vợ Tào Đức cười nói.
— Ơ. - Tào Tháo đưa tay định bế lấy con.
Đinh thị vội ngăn lại:
— Chớ bế, chớ bế! Trông chàng đất bụi đầy trên người thế kia,

mau đi rửa mặt rửa tay, phủi sạch áo quần đi đã.

Tào Tháo nghe lời Đinh thị, quay ra chậu nước để bên cạnh rửa

tay.

— Ôi chao! Chàng làm gì thế? Đó là nước tắm rửa cho con khi

nãy, chàng không trông thấy sao? - Đinh thị vừa bực vừa buồn cười
nói, - Chậu nước lẫn máu bẩn mà rửa tay à? Đi ra ngoài rửa đi.

Biện thị thấy cử chỉ khác thường của chồng thì hơi thất vọng,

trông thấy con trai sao không thấy chàng cười? Chàng tuy đã chạy về
đây nhưng cơ bản vẫn để tâm ở chỗ nào. Nàng nhìn theo bóng chồng,
cười nói vẻ không tự tin lắm:

— Chàng chắc là vui quá hóa mê đấy... có lẽ là vui quá hóa mê...

hoặc là thế thôi... - Đinh thị không biết làm sao lại quay sang nhìn
Biện thị, đều là những người cùng chung chăn gối với Tào Tháo, cảm
giác của hai người giống như nhau, điều ấy chẳng cần nói cũng hiểu
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.