TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 348

Trong phủ này không có chỗ cho ngươi đâu, đừng làm chướng mắt ta!
Tử Hòa, mang roi lại đây cho ta!

Tào Thuần vội vàng ngăn lại:
— Xin bá phụ chớ giận, thật không đáng để tức giận làm hại sức

khỏe. Xin hãy tha cho huynh ấy một lần này ạ!

— Việc của ta không đến lượt ngươi can thiệp vào! Mau đi lấy

roi đi, ngươi không đi hả? - Tào Tung hét lớn, - Lâu Dị đâu? Lấy roi!

Lâu Dị đã trốn sau hòn giả sơn từ nãy. Chuyện của phụ tử Tào

Tháo, Lâu Dị không thể đắc tội với ai được. Thư từ qua lại đều là do
hắn chạy đưa, đã phải chịu sự giáo huấn của cả hai nhiều lắm rồi. Từ
lâu, Lâu Dị đã liệu sẽ có một ngày như thế này, không khéo Tào Tung
sẽ bắt chính tay hắn thi hành gia pháp thay, đến khi ấy, bản thân hắn
đánh cũng không đúng, mà không đánh cũng không đúng, bèn dứt
khoát trốn biệt không lộ mặt ra. Tào Tung kêu hồi lâu không thấy
bóng dáng Lâu Dị đâu, bèn giơ cây gậy chống lên, bổ luôn xuống đầu
Tào Tháo. Tào Thuần vội túm chặt lấy:

— Bá phụ, xin bá phụ nể mặt cháu, tha cho Mạnh Đức lần này ạ!
— Buông tay! Còn không buông tay ta sẽ đánh cả ngươi luôn thể.

Ngươi cút về nhà cho ta, chức quan này ngươi cũng không cần phải
làm nữa. - Ông ta nói thế, Tào Thuần sao còn dám ngăn cản nữa. Biện
thị đứng phía sau trông thấy rõ ràng, vội mở cái tã quấn đứa con ôm
trong lòng, phát vào mông nó mấy cái, khiến đứa bé gào lên khóc oa
oa.

Biện thị cố ý nói to lên dỗ dành:
— Con ơi! Nín đi nào! Không sao đâu, chỉ là ông nội đang đùa

với phụ thân con thôi mà! - Vừa nói vừa ôm con bước lên phía trước.

Cây gậy chống trong tay Tào Tung đã sắp bổ xuống người Tào

Tháo, nhưng nghe thấy trẻ con khóc, người lớn dỗ, ông chợt ngừng tay
lại:

— Đó là, là cháu ta phải không? Mau bế đến đây, bế đến đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.