TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 39

là một thứ hạnh phúc, bởi một khi đã bận rộn sẽ chẳng còn sức đâu mà
cảm thán nỗi thống khổ của hiện thực nữa.

Tào Tháo, Trần Ôn bước vào cửa lớn, thấy bốn bề không một

bóng người, liền cởi mũ quan để xuống, bên trong Đông Quán cao lớn
rộng thoáng, nên cũng mát mẻ hơn nhiều. Hai người cảm thấy hôm
nay mình đã đến sớm, liền lau mồ hôi, gạt đám sách vở bừa bộn tìm
một chỗ ngồi xuống, tiện tay rút hai cuốn truyện ký vừa mới chép
xong ra đọc.

Kể ra cũng thật trùng hợp, Tào Tháo mở đúng chương ghi chép

về Thế tổ Quang Vũ hoàng đế Lưu Tú ra đọc, lại vừa đúng đoạn chép
về trận chiến ở Côn Dương. Giọng văn cây đại thủ bút Ban Cố thật
hợp với khẩu vị của Tào Tháo. Đọc đến đoạn: “Ban đầu, Mãng sai hai
người, muốn củng cố uy vũ, để chấn động Sơn Đông, áo giáp chật xe,
giáo mác tinh kỳ, binh khí chiến đấu nhiều lắm. Xua theo quân cả các
loại mãnh thú kỳ vĩ, hổ báo tê voi. Lại lấy tên dáng dấp cao lớn là Cự
Vô Bá làm Lũy úy, từ Tần, Hán đến nay, việc ra quân chưa từng có
như thế.”
Tào Tháo gấp sách, tấm tắc mãi không thôi, rồi nói với Trần
Ôn:

— Trận chiến Côn Dương khi xưa, đến nay ngẫm lại vẫn thấy

quả thật kỳ diệu. Thế tổ hoàng đế của chúng ta chỉ với vài ngàn quân
tinh nhuệ mà phá gần trăm vạn quân địch. Thật là thiên thần vậy! Tuy
lãnh đạo có phương pháp, sĩ tốt phấn chấn dũng mãnh, nhưng cũng là
ý trời như thế!

Nào hay Trần Ôn còn chưa kịp đáp lời, thì đã nghe từ cửa giữa

vẳng lại một tràng cười khanh khách:

— Ha ha ha... Thật buồn cười! Trận chiến Côn Dương chỉ là sức

người làm nên, liên quan gì đến ý trời?

Tào Tháo giật mình, đưa mắt nhìn xem, thấy ngoài cửa giữa có

một vị quan viên đang đứng. Người ấy độ trên dưới năm mươi tuổi,
cũng mặc phục sức chung của các quan Nghị lang đại phu, vóc người
thấp lùn, tướng mạo xấu xí thân hình gầy còm khô khốc, đang chắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.