TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 45

thời gian một tháng trời ngắn ngủi đã bình định được mấy vạn quân
phiến loạn ở Giao Châu. Mình đúng là có mắt mà không thấy Thái
Sơn, nói người ta là thư sinh chẳng biết sự hiểm nguy nơi chiến
trường, thật là có mắt như mù! Tào Tháo ngượng ngùng cười, nói
chữa ngượng:

— Ôi! Ta đã nói gì vậy nhỉ... Vì rằng chưa gặp, nên sao biết được

người đó lại có tướng mạo như thế.

Tào Tháo vốn ham binh pháp, thích quân ngũ, nếu biết đó là Chu

Tuấn, đã lấy đại lễ mà chào hỏi, tham vấn cho tường tận rồi.

— Không thể đánh giá người ta qua bề ngoài được! Hai chúng ta

cũng thật là, trò chuyện nửa ngày trời mà ngay việc người ta là ai cũng
không rõ. Lương Long ở Giao Châu làm phản, Thái thú Nam Hải là
Khổng Chi hàng giặc, lại còn có người bản địa phương Nam ứng theo,
đến mấy vạn phản quân mà chưa đầy một tháng ông ta đã dẹp yên.
Triều đình vừa mới ban lệnh, gia phong cho Chu Tuấn làm Đô Đình
hầu, thưởng năm mươi cân vàng, nay chính là lúc ông ta rất được nể
trọng. Tôi thấy ông ấy cũng thật bình dị gần gũi, ngài châm chọc như
vậy mà ông ấy cũng không nói gì, lại còn trò chuyện với chúng ta
nhiều như thế... thật hổ thẹn, hổ thẹn... - Trần Ôn nói rồi, đấm tay vào
ngực mình.

Tào Tháo vẫn làm già không chịu đổi ý:
— Ông ấy tuy tinh thông việc dụng binh, nhưng cũng chưa chắc

tất cả những gì nói ra đều đúng. Nói về cuộc chiến Côn Dương, biện
luận là do thiên ý nhân lực gì gì đó, nhưng tôi không cho là có đến
mười vạn đại quân mà lại bị người ta đoạt mất khí thế, phải chịu thua
vào tay đối phương với quân số ít ỏi.

— Tôi thấy cũng chưa hẳn... Ngài chớ suy mò đoán mẫm, còn

con số mười vạn đại quân ấy, nay ngay cả gặp đại sự chính thức cũng
chưa chắc đã đủ nữa là! - Trần Ôn vừa cười cười vừa cầm quyển trục
để lại vào trong đống thẻ tre.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.