TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 452

Tào Tháo cúi đầu gò cương ngựa, đi theo phía sau bọn họ không

nói một câu nào. Đi đến ngã tư đường, đợi mọi người lũ lượt cáo từ,
Tào Tháo mới nói:

— Bản Sơ, làm việc đại sự này, sợ rằng có nguy hiểm. Công Lộ

hiện là Hổ bôn trung lang tướng, bảo vệ ở trong cung, không thể bảo
vệ được huynh, tối nay để tại hạ đưa huynh về phủ.

Viên Thiệu cảm kích cười nói:
— Mạnh Đức thật lo xa, với bản lĩnh của ta cũng không đến nỗi

để cho một hai tên thích khách tầm thường làm gì được. Hon nữa, bọn
Trương Nhượng đã sợ đến vỡ mật, sao còn dám khinh suất?

— Huynh đã biết rõ thập thường thị sợ đến vỡ mật, vậy sao còn

phải giết hết tất cả bọn chúng?

Viên Thiệu vung roi ngựa:
— Để cho đám sĩ nhân chúng ta an...
— Bản Sơ huynh, ở đây cũng không có ai khác, huynh bất tất

phải giữ ý với ta như thế. Đêm khuya canh vắng, lời nói ra khỏi miệng
huynh, chỉ vào tai ta là hết thôi mà.

Viên Thiệu cúi đầu không nói, Tào Tháo cũng không tiện hỏi

thêm, hai người đều im lặng. Ngựa quen đường cứ tiến bước trong
đêm đen dày đặc. Thành Lạc Dương dưới màn đêm mới tĩnh lặng làm
sao, không hiểu sự ồn ào náo nhiệt lúc ban ngày đã trốn đi đâu hết cả.
Giờ khắc này, một nỗi lo sợ không biết gọi là gì đang bủa vây đầu óc
Tào Tháo, tựa hồ như Viên Thiệu đang ấp ủ một cơn mưa máu gió
tanh.

Rất lâu sau, Viên Thiệu mới thở một hơi dài, nói nhỏ:
— Mạnh Đức, nếu không còn cả hoạn quan và ngoại thích nữa,

chỉ có những kẻ sĩ chúng ta giúp bảo vệ cho thiên tử thì tốt biết bao.

Tào Tháo giật mình:
— Huynh nói sao cơ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.