TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 480

— Chuyện này có thể được. Nhưng dâng tấu nói rõ tội trạng

chúng, muội muội của ta nếu lại vẫn không đồng ý trị tội bọn chúng
thì sao?

Viên Thiệu lại chắp tay nói:
— Thuộc hạ lại xin thêm phù tiết.
Tào Tháo cảm thấy ngực mình như bị vật gì đập mạnh vào: “Có

Hà Tiến chống lưng tiền trảm hậu tấu cũng được rồi. chứ lại còn cho
ban cho phù tiết thì khác nào đem quyền bính cao nhất của triều đình
giao cho Viên Thiệu. Viên Thiệu muốn điều quân là điều quân, muốn
giết ai là có thể giết, đến khi ấy thì e rằng ngay cả Hà Tiến cũng không
làm gì được Viên Thiệu nữa.”

Vị quốc cữu hàng thịt dường như không hiểu rõ lắm sức mạnh

của phù tiết, chỉ biết hỏi ngớ ngẩn:

— Như vậy ông có thể giết hoạn quan mà không cần hỏi ý thái

hậu ư?

— Vâng. - Viên Thiệu cẩn thận đáp lời, và không giải thích ý

nghĩa như khi nãy nữa.

— Được! Vậy ta sẽ bảo bọn Vương Khiêm đi làm ngay. - Hà

Tiến gật gật đầu, bóp mạnh đầu lông mày hai bên trán, - Ôi chao...
Chuyện này coi như cũng đã xong, nó sắp làm ta chết đến nơi rồi.

Tào Tháo cười thầm: “Sắp làm ông chết đến nơi ư? Bọn ta cũng

lo lắng gần chết đây!” Tào Tháo đưa mắt nhìn Viên Thiệu, chỉ thấy sắc
diện hắn rất nghiêm trang, vẻ nói cười thoải mái khi nãy bỗng đã biến
đâu hết, khóe miệng hơi lộ một nụ cười mỉm khiến người ngoài khó
lòng mà nhận ra được. Viên Thiệu lại cúi mình thi lễ lần nữa:

— Đại tướng quân, việc tru diệt hoạn quan cầm tìm rộng tội tham

ô của chúng, e là một mình thuộc hạ không thể làm hết được. Chuyện
này cần phải có Hà Nam doãn tương trợ, thuộc hạ xin thêm cho một
người ra làm chức Hà Nam doãn.

— Vẫn chưa xong ư? Thật phiền hà quá, ông muốn tiến cử ai? -

Hà Tiến thấy hơi phiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.