TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 483

biết trông vào đâu lại đến nhà huynh kiếm ăn kiếm uống. Hiện giờ
huynh đã là kẻ ở dưới một người, ở trên muôn người rồi. Tiểu đệ năm
xưa không so được với huynh, hiện giờ lại càng không dám tranh hơn
tranh kém với huynh trưởng. - Giọng nói của Hà Miêu vô cùng khiêm
cung.

— Họ Chu kia! - Hà Tiến chưa bao giờ coi hắn là người nhà

mình, - Miệng lưỡi nhà ngươi chưa từng có một câu thật lòng. Năm
xưa ngươi là một tên vô lại, bây giờ cũng vẫn là một tên vô lại.

— Vung tay cũng không nỡ đánh kẻ mỉm cười. Huynh hà tất phải

nổi giận với đệ? - Hà Miêu không hề buồn bực, - Đây không có người
ngoài, huynh đệ chúng ta hãy nói những câu thực tâm đi vậy.

— Tiểu tử ngươi có lương tâm không?
— Huynh chớ nói thế nữa, hơ hơ... - Hà Miêu cười, - Được,

được, được. Huynh không tin lương tâm tiểu đệ, nhưng huynh phải tin
lương tâm của huynh chứ? Huynh hãy suy nghĩ bằng lương tâm mình
xem, chúng ta khi xưa đều là những kẻ nghèo hèn, may nhờ có hai vị
quan trong nội sảnh là Trương Nhượng, Triệu Trung, chúng ta mới
được phú quý hôm nay, điều này huynh không thể phủ nhận, đúng
không?

Hà Tiến lặng im không nói.
— Chúng ta đã nhận ân huệ của người ta, cũng nên báo đáp lại.

Vậy mà huynh không những không báo đáp, giờ đây lại còn muốn giết
người ta. Thế là thế nào vậy? Phải chăng là huynh sợ những chuyện
xấu khi xưa truyền ra khiến người ta cười mình? - Hà Miêu cười nói, -
Huynh hãy nghĩ thoáng một chút, những năm tháng này, kẻ nào có thế
lực thì kẻ đó được ăn ngon uống ngọt, ai có thể cười ai chứ?

— Ngươi chớ nói những chuyện ấy, ta đâu có sợ người đời chê

cười. - Hà Tiến tức giận nói, - Ta là vì triều đình xã tắc mới làm như
thế.

Hà Miêu chặc lưỡi liên hồi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.