TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 487

Hai huynh đệ họ tranh cãi nha kịch liệt, mới đầu nghe còn hiểu

được, về sau cả hai đều dùng thổ ngữ Nam Dương. Trương Nhượng
quỳ lâu quá rồi, khi ấy thấy huynh đệ hai người cãi lộn, mới chậm
chạp bò vào trong sảnh đường:

— Hai vị quốc cữu gia chớ tranh cãi nữa, tất cả là lỗi của bọn lão

nô. Cầu xin các ngài khai ân tha cho bọn lão nô! Chúng nô tài đều tuổi
tác đã cao, tiền cũng không còn nữa, xin đại tướng quân tha cho chúng
nô tài một con đường sống... - Nói xong , lão hoạn già ấy bật khóc nức
nở, dường như ông ta không hề giả vờ.

— Thiên hạ sục sôi, chính là vì các ngươi. - Hà Tiến than dài, -

Ôi... bách tính cũng thế, quan lại cũng vậy, có ai là không hận các
ngươi không? Các ngươi đã đắc tội với tất cả mọi người trong thiên hạ
rồi! Hiện giờ Đinh Nguyên đã dẫn quân tới Đô Đình, Đổng Trác cũng
đã tiến tới Hà Nam, các ngươi nên nhân còn sớm ra khỏi cung đi, kẻ
nào có tước hầu thì tựu quốc

[115]

, không có thì về nhà chờ đi thôi.

— Huynh không nhớ đến ân đức của ông ấy với huynh ư? - Hà

Miêu lại nói lại câu ấy.

Hà Tiến cố nói một câu:
— Những người ta phải nhớ ân đức nhiều lắm, đâu phải chỉ một

mình hắn? Khi xưa Kiển Thạc muốn hại ta, đã có bao nhiêu người
giúp ta? Ta còn nợ tình nghĩa của họ đấy!

— Huynh... đại ca! Đại ca! Huynh quay lại đây đã! - Dường như

Hà Tiến đã quay vào trong hậu đường rồi.

Tào Tháo không nghe tiếp nữa, quay sang Ngô Khuông vái tạ, rồi

đàng hoàng bước ra đại môn của mạc phủ. Lúc chuẩn bị đi khỏi, Tào
Tháo quay nhìn lại: Hà Miêu đang vươn cổ ra chửi Hà Tiến, còn
Trương Nhượng thì đang quỳ mọp dưới đất, khóc nức nở như trẻ con.
Lão hoạn quan hại nước hại dân, bây giờ mới biết khóc thì đã quá
muộn rồi!

Con người vốn do dự không quyết đoán của Hà Tiến dường đã

triệt để hạ quyết tâm rồi. Hoạn qua một khi ra khỏi cung, đã có Viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.