TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 530

[74]

Thiền vu là tước hiệu của các lãnh đạo tối cao của dân du

mục ở Trung Á trong 8 thế kỷ, bắt đầu từ thời kì nhà Chu (1045 – 256
TCN) và thay thế nó là tước hiệu “khả hãn” vào năm 402. Tước hiệu
này được thị tộc Luyên Đê của người Hung Nô sử dụng dưới thời nhà
Tần (221 – 206 TCN) và nhà Hán (206 TCN–220 SCN).

[75]

Là tước hiệu của người đứng đầu dân du mục vùng Trung Á,

tước hiệu này tồn tại từ khoảng năm 1045 – 256 TCN, sau đó được
thay thế bằng tước hiệu Khả Hãn.

[76]

Từ xưng hô, dùng để gọi cha.

[77]

Từ xa chạy về lo đám tang cho cha mẹ.

[78]

Lư giao còn có tên là Lư bì giao, ô giao, cao da lừa, là keo

chế từ da con lừa, có vị ngọt, tính bình. Có tác dụng bổ huyết, chỉ
huyết, tư âm, nhuận phế. Dùng cho trường hợp thiếu máu nhược sắc,
hoa mắt chóng mặt (huyễn vững), hồi hộp, tim đập mạnh, khái huyết,
thổ huyết, tiện huyết, xuất huyết, các đốm xuất huyết do giảm tiểu cầu,
mất ngủ, tay chân lạnh, cơ địa hay bị cảm cúm.

[79]

Tả truyện hay Tả thị Xuân Thu là tác phẩm sớm nhất của

Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến
năm 468 TCN.

[80]

Gia thục: là lớp học do gia tộc tự mở giảng dạy cho người

trong tộc và người ngoài.

[81]

Một đoạn trong chương Thái Bá, sách Luận ngữ.

[82]

Thơ Đào Yêu thuộc phần Quốc Phong – Chu Nam trong Kinh

thi. Bản dịch của Tạ Quang Phát.

[83]

Một đoạn thuộc chương Vương Huệ Vương thượng - sách

Mạnh Tử.

[84]

Một đoạn trong chương mở đầu sách Hiếu kinh – Bản dịch

của Đoàn Trung Còn và Huyền Mặc Đạo Nhân.

[85]

Đây là thiên Văn Vương trong Đại nhã – Kinh thi, bản dịch

của Tạ Quang Phát, có sửa vài chữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.