TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 66

— Lưu Tử Kỳ, thế nào rồi? Thuyết phục được hoàng thượng

không?

— Lại còn phải hỏi, ngài nhìn bộ dạng kia là biết lại đàn gảy tai

trâu thôi! - Tư đồ Trần Đam vừa nhìn đã biết.

Tào Tháo vội vàng tìm một cái ghế cho Lưu Đào ngồi, ông ta

ngồi xuống thở dài:

— Tôi và Phụng xa đô úy Lạc Tùng, Nghị lang Viên Cống cùng

kiến giá, hy vọng có thể thuyết phục hoàng đế cấm tuyệt Thái Bình
đạo. Ai ngờ...

— Thế nào?
— Hoàng thượng đang uống rượu ở trong ngự viên, lại chơi đùa

với chó làm vui, chẳng thèm nói câu nào đã lập tức đuổi chúng tôi ra.
Lúc sắp đi lại nói chuyện Thái Bình đạo không đáng lo, điều tôi vào
Đông Quán biên tu điều lệ Xuân Thu. - Lưu Đào nhấc cao ngực áo,
than thở mãi không thôi. - Tu thư có phải là chuyện gì gấp đâu, chẳng
lẽ lại đáng lo hơn việc cấm tuyệt Thái Bình đạo?

Lão già Trần Đam vỗ vỗ vai ông ta:
— Ông vẫn chưa hiểu ư? Đấy là hoàng thượng sợ ông làm phiền,

mới giao bừa cho ông một công việc khiến ông tốn công tốn sức vào
đấy mà thôi, để ông không còn thời gian đâu mà đến tìm ngài nói lung
tung nữa. Ôi... chẳng những không nghe lời trung ngôn, mà còn không
cho chúng ta nói nữa đấy.

— Hoàng thượng không còn coi mấy lão già chúng ta ra gì nữa

rồi. - Lưu Khoan tính ham rượu, hôm nay đến đây đã hơi say. - Ta thân
là thầy của vua, sao lại dạy đương kim hoàng đế thành ra thế này chứ?
Ta nói phải trị nước cho tốt, hoàng thượng làm sao lại không nghe
chứ? Ta tuổi tác đã cao thế này rồi, rồi đây chôn xuống dưới đất, còn
mặt mũi nào mà đi gặp Quang Vũ đế nữa! - Ông ta nói mãi nói mãi
đến chực khóc.

— Không phải lỗi ở ngài, - Mã Mật Đê cũng nói chen vào. - Đều

là do đám hoạn quan tiểu nhân kia xúi giục cả, nghe nói hoàng thượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.