TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 77

oán cũ mà chẳng quan tâm đến nỗi thống khổ của nhân dân giống Viên
Thiệu hiện nay, thì có ích gì? Tào Tháo cố nhẫn nại, nói:

— Thế nhân phần lớn đem bộ mặt tươi cười mà qua lại với đời,

nhưng trong lòng ai mà chẳng buồn khổ? Ai là kẻ thực sự chỉ nghĩ đến
bản thân mình mà không có lòng ái quốc chứ? Nhưng thói đời như vậy
ai biết làm sao được, kẻ làm quan suốt ngày cẩn trọng lo sợ, còn kẻ
làm dân thì giữ mạng sống cho mình còn khó, vậy ai là người có thể
không nghĩ đến thực tế quên cả tính mạng mình vì xã tắc mà đứng lên
cao hô to một tiếng chứ? Hơn nữa, khúc nhạc cao thì ít có điệu hòa
theo, rốt cuộc chẳng những không được thừa nhận, ngược lại còn bị
thế tục quyền quý chê cười. Tình đời như hơi thu, nhân tính như cỏ
nội, hơi thu diệt tàn cỏ nội, cỏ nội không kham nổi, tàn tạ mà chết. -
Nhưng mấy câu nói rút từ gan ruột ra ấy của Tào Tháo lại không thấy
có người nào hưởng ứng.

Thôi Quân trầm mặc hồi lâu, rồi nói:
— Việc đã đến nước này, chuyện lật lại vụ án cho đảng nhân xem

ra cũng chỉ là nói suông thôi. Hà Tiến cố nhiên thật thà ngốc nghếch,
cũng không thể không nghĩ đến chuyện an nguy của bản thân. Tin tức
Bá Cầu huynh đem đến, thì đại đa số hào kiệt đảng nhân vẫn không
dám trông mong vào nhà họ Hà. Xem ra tâm tư hai phía đều lạnh nhạt,
còn nhiệt tâm thì chỉ có mấy người chúng ta mà thôi.

Tào Tháo bỗng nhiên nghe thấy ba chữ “Bá Cầu huynh”, thì vô

cùng kinh ngạc và mừng rỡ:

— Bá Cầu huynh về kinh rồi ư?
Thôi Quân chưa kịp đáp lời, Viên Thiệu đã cất lời trước:
— Không! Hiện nay huynh ấy vẫn đang ở chỗ Trương Mạc, chỉ

là nhờ Tử Viễn hiền đệ chuyển lời như thế.

Hứa Du giật mình, vội vàng gật đầu:
— Đúng vậy đúng vậy! Mấy ngày trước tôi đi Nhữ Nam có gặp

huynh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.